Ác Ma Pháp Tắc

Chương 311: Cường viện (2)

-Thưa ngài, ngài thật sự muốn làm như vậy sao?
Đứng ở phía trên đầu thành, sắc mặt kị sĩ Robert có chút khó coi.
Trên mặt Đỗ Duy lộ vẻ kiên định bộ dáng không giống chút nào như là nói đùa.
-Nhưng mà …… vết thương trên người ngài.
-Kị sĩ Robert thân mến, đừng quên ta là một ma pháp sư.
Đỗ Duy liền vươn người:
-Đối với ma pháp sư mà nói thì chút thương thế ấy cũng không khó điều trị. Hơn nữa …… ta phải đi ra ngoài!
-Điều này quáguy hiểm!
Robert vẫn kiên quyết phản đối:
-Ngài hiện mang theo vận mệnh của mọi người, ngài là chủ soái của chúng ta, là lá cờ đầu, nếu giả sử ngài gặp phải một chút xíu bất trắc …… tôi rất khó tưởng tượng hậu quả! Trên thực tế, tối hôm qua hành động ngài đơn độc xông vào doanh trại, lúc ấy nếu giả sử tôi ở đó, bất kể như thế nào cũng ngăn cản ngài làm như vậy!
Đỗ Duy thở dài rồi chỉ xuống dưới thành.
Mặt trời đã mọc lên cao, dưới ánh mặt trời, nhìn qua lều vải san sát của người thảo nguyên càng thêm rõ ràng, người hô ngựa hý, nếu giả sử Đỗ Duy dùng thuật mắt ưng thì thậm chí có thể thấy hình dáng ma đao của võ sĩ thảo nguyên ngồi ở trong doanh trại!
-Hiệu quả của việc ta đánh lén vào tối hôm qua là giết chết một tên vu sư Shaman…. khiến cho khí thế của bọn họ giảm xuống nhiều. Nhưng mà lần này đại quân người thảo nguyên đã tới tập kích thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút lui. Hãy chờ xem, thời điểm muộn nhất là lúc ăn xong cơm trưa, bọn họ sẽ khôi phục sinh lực liền kéo nhau trở lại đây.
Vẻ mặt Đỗ Duy lo âu:
-Robert. chúng ta có bao nhiêu vốn liếng, anh rất rõ ràng, toàn bộ quân đội của chúng ta tăng thêm cũng chỉ hơn hai vạn người …… hơn nữa đại đa số đều phân tán ở các nơi, kỵ binh của chúng ta tổng cộng chỉ có ba nghìn! Ba nghìn người, anh cho rằng dưới tình huống bình thường có thể đánh tan hai vạn sói thảo nguyên sao? Có thể đánh tan mấy tên quỷ quái sinh ra đã trên lưng ngựa à? Chúng ta cần kì binh! Cho nên, ta phải đi ra ngoài …… mới có biện pháp phá địch.
Dừng một chút, Đỗ Duy cười nói:
-Được rồi, anh yên tâm đi, vu sư Shaman của bọn họ tối hôm qua đã bị ta xử lý rồi. Thời gian ta đi ra ngoài dù đi tới đi lui. Người thảo nguyên cũng không thể ngăn ta được.
Robert lại nói:
-Thưa ngài, điều ta lo lắng cũng không phải ngài bị chặn lại! Ta lo lắng là ngài tự mình ra trận! Bản thân là chủ soái. Ngài không nên chiến đấu tại tuyến đầu! Cái này không phải trách nhiệm của chủ soái! Ta càng hy vọng ngài đợi ở trong thành, đợi ở trong phủ Tổng đốc!
Đỗ Duy không có tranh luận vấn đề này cùng với Robert nữa, hắn hạ lệnh ngắn gọn:
- Thời điểm lúc cuối cùng của hoàng hôn anh phải tại đốt một đống lửa trên đầu thành, ta muốn tại trên mười dặm đều có thể thấy đống lửa và khói đen! Nhớ kỹ chưa? Thời điểm hoàng hôn chỉ cần anh đốt lửa hiệu, ta cam đoan anh sẽ nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ! Mà việc anh phải làm chính là tại trước hoàng hôn đảm bảo phía trên tường thành chỗ thành thị này còn đứng vững lá cờ Hoa Tulip!
Nói xong, thân thể của Đỗ Duy đã nhẹ nhàng tung bay lên.
Robert thở dài, quay về phía Đỗ Duy làm một cái lễ nghi của kỵ sĩ, đưa mắt nhìn Đỗ Duy bay lên không trung ra xa.
Đỗ Duy tính toán rất chuẩn. Khi hắn từ đầu thành bay lên, thời điểm lướt qua bầu trời doanh trại người thảo nguyên, không ít kỵ binh thảo nguyên đều phát hiện Đỗ Duy trên bầu trời. Chỉ có điều trải qua cuộc tập kích tối hôm qua, rõ ràng vào ban ngày dưới ánh mặt trời, người thảo nguyên đã có phòng bị, một ít cung thủ giỏi tinh nhuệ nhất lập tức kéo cung quay một vòng về phía bầu trời bắn vội. Mấy tên cung thủ giỏi trên thảo này được xưng danh là có thể một tên bắn hạ ưng khỏe, tài bắn cung vô cùng giỏi, nhưng Đỗ Duy cũng không cần tăng độ cao lên, nhanh chóng bay qua.

Tối hôm qua hắn kiệt quệ ma lực, sau khi ma lực trong chiếc nhẫn gắn đá ngũ sắc hao hết, không phải trong thời gian ngắn như vậy có thể bổ sung xong, lúc này hắn khôi phục ma lực được chỉ có năm sáu thành ma lực ban đầu của bản thân mà thôi. Thật sự không có sức lại phát động gọi về sấm sét quy mô lớn nữa.
Hướng về phương hướng khác hướng thành thị, Đỗ Duy bay thẳng theo một đường.
-Tên công tước Hoa Tulip kia làm gì vậy?
Vệ tướng Đầu Sói Vàng đứng ở dưới lều vải của mình, sắc mặt hắn âm trầm quan sát Đỗ Duy đi xa, tên khổng lồ này đứng trên mặt đất thì cao hơn hai cái đầu so với đồng bọn ở bên cạnh.
-Ngài Vệ tướng, có lẽ là hắn chạy trốn.
Một người thảo nguyên cười lạnh nói:
-Người trong thành không nhiều lắm, chúng ta sớm muộn cũng có thể công phá tường thành.
-Ngu xuẩn.
Vệ tướng Đầu Sói Vàng bĩu môi, trong ánh mắt nham hiểm hiện lên vẻ cương quyết:
-Nhất định là hắn đi tìm quân cứu viện! Hừ …… phái đội quân bốn trăm người đi phía sau tìm kiếm, tăng cường đề phòng. Còn nữa …… lập tức để cho các dũng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay trước khi bầu tối phải công phá cửa thành!! Mặc kệ như thế nào, vu sư Shaman trong quân của chúng ta đã chết đi…… tổn thất một vị vu sư Shaman cao quý, các ngươi nghĩ xem, sau khi chúng ta trở về phải nhận được cái dạng trừng phạt gì? Chỉ có bất chấp tất cả chiếm được thành thị này mới có thể có cơ hội xin Đại vương khai ân tha mạng!
Kèn thổi lên u u, các võ sĩ thảo nguyên nghe thấy hiệu lệnh thì cả đoàn đều xông ra chiến đấu! Dưới ánh mặt trời, kị sĩ Robert đứng ở đầu tòa thành nhìn thấy dưới thành từng đợt người thảo nguyên rậm rạp như bầy kiến, một lưỡi loan đao kia dưới ánh mặt trời chiếu vào phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
-Kiên trì đến hoàng hôn!
Robert bỗng nhiên rút ra trường kiếm, chém xuống phía trên gờ thành trước mặt rồi quát lớn:
-Tử thủ!!
Thân binh bên cạnh và phó tướng cũng rút ra trường kiếm, mọi người đồng thời cao giọng hô:
-Hoa Tulip muôn năm!! Người còn thành còn!!
Đỗ Duy bay theo phương hướng do mình chọn ban đầu bay thẳng ra bảy, tám dặm, lúc này mới hạ thấp độ cao, cẩn thận tìm kiếm đội ngũ của mình.
Rốt cục, tại bên cạnh một mảnh rừng tùng thưa thớt thấp bé, có người thấy Đỗ Duy phía trên bầu trời lập tức chạy đi ra rồi hướng tới phía Đỗ Duy trên trời dùng sức khua khoắng hai tay. Đỗ Duy hạ thấp độ cao mới nhìn rõ là đội trưởng đệ tử ma pháp Ziege.
Tám trăm người mà Đỗ Duy mang đến kia ẩn núp tại trong mảnh rừng cây, bọn họ nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Duy, lui ra phía sau một mạch đến nơi đây để phòng ngừa bị kị sĩ trinh sát của Lang Kỵ binh người thảo nguyên phát hiện.
Đỗ Duy dừng ở mặt đất, Ziege nhìn thấy Đỗ Duy hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở ra cực kì nhẹ nhàng rồi nói:
-Ngài viện trưởng! Gặp lại ngài an toàn thật sự là tốt quá! Thế nhưng ngài không phải để cho chúng ta ở chỗ này chờ tín hiệu ngọn lửa ở phương hướng thành Gilear sao? Tại sao ngài tự mình cũng đến đây?
Đỗ Duy vỗ vỗ bả vai của Ziege nói :
-Không còn thời gian giải thích nữa!

Đỗ Duy nói xong liền theo hắn đi vào trong rừng cây.
Trong rừng cây, kị binh nhà Hoa Tulip đều xuống ngựa ngồi dưới đất, chỉ có điều tất cả mọi người đề phòng rất tốt, còn có người bò lên trên cây nhìn ra xa xa. Mảnh rừng cây này mặc dù chỉ là rừng tùng thưa thớt, tuy vậy che giấu xấp xỉ một nghìn người là đủ rồi.
Đỗ Duy thấy vị tướng hai trăm năm mươi nhỏ Al-Qaeda này, trên mặt người này đầy bụi bặm, thấy Đỗ Duy lập tức ngã phịch xuống, ôm lấy Đỗ Duy, lớn tiếng kêu lên:
-Đức ngài! Đức ngài! Ngài ở chỗ này thật tốt quá rồi! Gặp quỷ! Tôi vừa rồi thật sự muốn giết bọn người kia! Chúng lại có thể dám liều lĩnh để ngài một mình vào thành! Điều này thật sự rất mạo hiểm!!
Bên cạnh là phó tướng của Al-Qaeda, khi Al-Qaeda nhận lệnh đi tìm quân cứu viện, vị phó tướng này phụ trách dẫn đội ngũ, chỉ có điều xem bộ dáng của hắn, khóe miệng còn có vết máu, hiển nhiên là bị Al-Qaeda dạy dỗ tàn nhẫn.
-Tốt lắm Al-Qaeda! Là tự ta muốn đi vào không quan hệ với bọn họ.
Đỗ Duy cười cười:
-Bộ hạ của anh đều là chiến sĩ vĩ đại, bọn họ có công không có tội. Hơn nữa …… ta cũng không phải không có thu hoạch, ta dã xử lý một tên vu sư Shaman.
Nói xong Đỗ Duy lập tức hỏi:
-Anh thì sao? Anh đến khi nào? Toàn bộ người của chúng ta mang theo thì sao?
-Không có thưa ngài.
Vẻ mặt Al-Qaeda xấu hổ:
-Tôi chỉ tìm được ngài Alfa mang theo tám trăm người ……còn hai đội khác, tôi chưa tìm được bọn tướng quân Ron Barton …… thời gian thật khẩn cấp, tôi không có cách nào khác chạy đi xa hơn, hơn nữa …… ngài yêu cầu ta phải tại hôm nay tới nơi này. Cho nên ……
Al-Qaeda bỗng nhiên một mình đến quỳ đầu gối xuống:
-Tôi không có hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin ngài trách phạt đi!
Đỗ Duy lắc đầu:
-Là do thời gian ta hạ lệnh không có suy xét đến tình huống thực tế, ngươi có thể mang một đội trở về, đã rất khó khăn rồi. Kị sĩ Alfa thì sao?
Đỗ Duy tìm kiếm khắp nơi thị vệ Alfa thị vệ một lúc lâu nhưng không có phát hiện Alfa.
-Ông ấy …… nghe nói việc ngài một mình ào thành, gào thét chửi bới như sấm động, một mình thoát ly đại quân, đến phía trước đi tìm hiểu tin tức rồi.
Đỗ Duy giật mình, chú Alfa …… hắn quả nhiên vẫn còn lo lắng cho mình ư. Chỉ có điều dùng thực lực của Alfa, đi tìm hiểu tin tức, hẳn là không có nguy hiểm.
Thời gian gấp gáp, Đỗ Duy mới vừa muốn nói gì, Al-Qaeda lại bỗng nhiên thấp giọng nói:
-Thưa ngài …… mặc dù ta không có tìm được hai đội khác, chỉ có điều ta mang đến một vài …… người khách.
-Khách ư?
Al-Qaeda liếc mắt ra hiệu, Đỗ Duy lập tức nhìn hướng lại ở chỗ sâu trong cánh rừng, quả nhiên thấy một đám binh lính mặc áo giáp không giống nhau, mấy tên này cũng là kỵ binh, chỉ có điều áo giáp cùng với áo giáp của quân đội nhà Hoa Tulip không tương tự, những người này mặc cũng là áo giáp của thủ bị quân địa phương của đế quốc, trước ngực gắn cũng là hình vẽ hoa bụi gai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trên thực tế quân đội của Đỗ Duy chỉ là tư quân của gia tộc, mà những người này mới là quan quân đế quốc chân chính.
-Sao lại thế này?
Đỗ Duy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì nhìn qua số lượng người của bọn người kia còn không ít, nhìn qua mơ hồ khoảng chừng năm sáu trăm mà thôi.
-Bọn họ là quân đội thuộc hạ của tổng đốc Bohan tỉnh Norin.
Al-Qaeda thấp giọng trả lời một câu.
Đỗ Duy nhíu mày