Ác Ma Pháp Tắc

Chương 256: Diễn kịch( phần 2)

Phillip lập tức re vẻ cực kỳ oan uổng, liên mồm giải thích:
-Thưa ngài, ta cho tới bây giờ chưa từng tham ô lấy một đồng vàng!!
Sau đó hắn lại re vẻ giống như oán thán:
-Thưa ngài, ngài từ lúc vừa mới đến Tây Bắc cho tới bây giờ đều mặc kệ việc tài chính, dĩ nhiên là không rõ. Ngài muốn xây dựng thành mới, ta dùng mọi cách khuyên can, ngài vẫn không thèm nghe ý kiến của ta… ôi, ta cũng chỉ có thể dốc toàn lực vì ngài duy trì mọi việc, nhưng mà ta cũng khó xử mà!
Tới đây, giống như đã hạ quyết tâm:
-Ngài còn nhớ lúc vừa đến đây, ta đem một phần báo cáo dự trữ trong công khố cho ngài không?"
Đỗ Duy giống như sửng sốt một chút, lập tức mất bình tĩnh nói:
-Mấy thứ đó ta không có hứng thú, ngươi cứ xử lý cho tốt là được.
Phillip cười khổ:
-Thưa nài, ngài có thân phận ma pháp sư, mấy cái việc thế tục này dĩ nhiên là ngài không có hứng thú. Cái bản báo cáo lúc đó ta giao cho ngài đã nói rõ hết thảy, có điều ngài lại không chú ý mà thôi…
Đỗ Duy lúc này mới phảng phất nhớ tới việc đó, nhíu mày nói:
-Bản báo cáo kia thì sao?
-Thưa ngài…
Phillip thở dài:
-Mấy tháng trước khi chúng ta tiếp nhận tỉnh Desa, tất cả tiền dự trữ trong công khố chỉ có mười chín vạn mà thôi! Đường đường một cái tỉnh, tiền bạc nhiều năm thu vào, nhiều năm dự trữ, tổng cộng chỉ có mười chín vạn!
-Không có khả năng!!
Vẫn như trước, Tatara lại chưa kịp mở miệng, Đỗ Duy lại đã nhảy dựng lên cướp lời hắn, đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn Phillip:
-Đường đường một cái tỉnh, nhiều năm tích trữ mà chỉ có mười mấy vạn??
Nhưng đây là sự thật, thưa ngài. Trong bản báo cáo đó ta đã thống kê lại danh sách. Phillip ra vẻ khó khăn:
-Ngài đem tất cả tinh lực đặt vào việc nghiên cứu ma pháp thần thánh vĩ đại cho nên đối với mấy việc này xem nhẹ, ta mặc dù nhắc nhở ngài nhiều lần nhưng ngài cũng không chú ý…
Sau đó, Phillip phảng phất , giống như muốn nói lại thôi, rồi lại nói:
-Con số này, đương nhiên làm cho người ta không thể tin. Ai mà có thể tin rằng, đường đường một cái tỉnh mà trong kho lại chỉ có một chút như vậy. Có điều…
-Có điều cái gì.
Ho khan một tiếng, Phillip mới cắn răng nói:
-Có điều, trước khi ngài đến đây, hành chính của tỉnh Desa đều là do Bohan Tổng đốc quản lý…

Những lời này rất rõ ràng!
Tatara nghe xong, cũng không khỏi âm thầm tiếp nhận cách nghĩ này.
Xem ra Bohan trước khi bàn giao địa bàn, ngay trước khi đã đem tiền bạc trong Tỉnh Desa hốt sạch, rồi đem cả nhà về đế đô… đây là một lời giải thích cực kỳ hợp lý.
Đỗ Duy cùng Phillip trừng mắt nhìn nhau, Đỗ Duy thì giận bừng bừng, Phillip thì ra vẻ oan uổng. Một lúc lâu sau, Đỗ Duy nghiến răng nói:
0Giỏi cho Tổng đốc Bohan! Không ngờ lại chơi cho ta một vố như vậy! Hừ! Khó trách sau khi ta khởi hành đến thành Mộc Lan, lão Bohan này có thái độ cổ quái đối với ta. Hóa ra là do hắn âm thầm giao cho ta một cái thành không!
Sau đó, hắn nhìn Phillip một cách bất mãn:
0Mấy việc như vầy sao ngươi không nói sớm!
Phillip lập tức xòe hai tay :
-Ngài đặt tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu ma pháp thần thánh vĩ đại, ta nhắc vài lần nhưng ngài đều không có nghe mà thôi.
Qua hồi lâu, Đỗ Duy thở dài, rồi dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tatara, lời nói tỏ ý cực kỳ biết lỗi:
- Tướng quân Tatara, để cho ngài chê cười… ta đã không nghĩ tới, dưới mắt ta lại để xảy ra sự tình như vầy.
Tatara chỉ cảm thấy một bụng uất ức bị chẹn ngay họng, bây giờ cũng không biết nói ra sao. Mắt thấy Đỗ Duy cùng Phiilip diễn kịch, hắn bây giờ cũng có chút bị mê hoặc, cũng không rõ hai người này nói thật hay làm trò.
Có điều, ma pháp sư không thích quản lý việc thế tục, tâm trí đắm chìm vào nghiên cứu ma pháp, như vậy là chuyện thường, cực kỳ hợp lý. Hơn nữa loại thiếu niên quý tộc này, phần lớn đều chẳng có tài cán gì, làm sao quản lý tài vụ?
Nói như vậy… hình như là không thể trách vị công tước này. Đều là cái tên Bohan kia…
-Tướng quân Tatara, xin ngài yên tâm.
Đỗ Duy lập tức ra vẻ "vì nghĩa quên mình":
-Ta sẽ phái người đi tìm cái tên Bohan kia nói chuyện! Vô luận như thế nào cũng phải bất hắn đem số tiền hắn nuốt phải nôn ra! Đến lúc đó, quân phí cùa Tây Bắc quân ta nhất định chia ra đầy đủ giao cho ngài!
Tatara chỉ thấy bực bội trong lòng… nôn ra sao?
Hắn nhiều năm tại Tây Bắc không biết đã cùng Bohan tổng đốc kinh qua bao nhiêu lần thu thuế, biết rõ sự lợi hại của Bohan. Tiền tới trong tay Bohan, bằng một thằng nhỏ như ngươi, có thể moi lại từ Bohan sao?
Chờ ngươi đem tiền về lại cho đơn vị thu quân phí cũng chỉ là một lời hẹn xa vời…
Tatara lập tức nói:
-Nhưng mà thưa ngài công tước à, quân phí cũng không thể chậm trễ…
Đỗ Duy không đợi Tatara nói xong, liền cắt ngang lời hắn:
-Tướng quân, ngài đã thấy được, chúng ta bị lão Bohan đó chơi đểu. Tiền của ta đều bị hắn nuốt mất, ta mặc dù thật sự muốn giúp ngài nhưng thủ hạ cùa ta đã nói rõ, bây giờ tỉnh Desa thật sự vô lực đóng số quân phí này.
-Nhưng thành mới của ngài…

Tatara có chút không tin, dù sao có thể có tài lực xây dựng một tòa thành mới, không lẽ không đóng nổi mười vạn đồng vàng?
-Ta biết ngài muốn nói gì. Đỗ
Duy thản nhiên nói:
-Ta cũng không giấu diếm, việc xây dựng thành mới, phần lớn là do ta xuất tiền riêng ra. Lúc ấy thủ hạ này của ta có khuyên ta, có điều ta thật sự không muốn tiếp tục đợi tại thành nát Gilear này, vì vậy ta xuất ra tài sản riêng ủng hộ việc xây thành mới. Còn việc tài chính dự trữ của Tỉnh Desa không còn tiền, đây cũng là sự thật.
Tatara còn có thể nói gì sao?
Hắn làm sao có thể mặt dày mở miệng yêu cầu Đỗ Duy bỏ tiền riêng ra để đóng quân phí được!
Làm như vậy, công cũng không đúng mà tư cũng không đúng.
Tư thì… mấy đại nhân vật quyền quý này, nắm quyền trong tay, ai mà không vơ vét! Chỉ nghe nói đến họ vơ vét tiền chứ chưa nghe nói họ bỏ tiền túi ra đóng phí công bao giờ cả! Tatara hắn cũng là một tướng quân, là người quyền quý trong quan trường, đạo lý đơn giản như vậy tự nhiên là hiểu được. Do đó, hắn không có ý nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Còn công thì… bỏ tiền riêng ra nộp quân phí? Ngươi muốn làm gì? Có phải là ngươi muốn hối lộ quân đội không! Nặng hơn một chút, có phải là ngươi rắp tâm làm phản, có lòng phản nghịch không!
-Xem ra ta tạm thời bất lực. Đỗ Duy thật lòng nói:
-Xin chuyển lời xin lỗi chân thành của ta đến quân đoàn trưởng quân Tây Bắc, Ruga tướng quân. Có điều ta sẽ hết sức đền bù chuyện này, ta sẽ lập tức phái người đi đến thành Mộc Lan của tỉnh Norin để gặp Tổng đốc Bohan, vô luận như thế nào, ta cũng phải thu hồi số tiền kia, đòi lại công bằng cho quân Tậy Bắc!
Nhìn thấy vẻ thành khẩn của người thanh niên trước mặt này, Tatara thật sự không thể đoán được hắn thật hay dối trá bao nhiêu phần. Cho nên có phải là Tổng đốc Bohan trước lúc đi đã nuốt khoản dự trữ trong ngân khố Tỉnh Desa chăng? Chuyện này Tatara tất nhiên có thể tra rõ. Quân Tây Bắc làm ăn ở Tây Bắc nhiều năm, tin tức, manh mối đều phải có. Cho nên không sợ thằng nhóc Đỗ Duy này giả vờ.
Nghĩ tới đây, Tatara đã đứng dậy. Sắc mặt đã bình tĩnh lại nhiều:
-Đã như vậy, thưa ngài công tước, tôi xin tạm biệt trước, tôi còn muốn về báo lại cho Ruga tướng quân tình huống ngày hôm nay… cho nên về sau thế nào, không phải là việc tôi có thể quyết định.
Đỗ Duy không hề giữ lại, tự mình đứng dậy tiễn hắn ra cửa, thậm chí trước khi đi, Đỗ Duy phảng phất còn cố ý nói với Tatara vài câu:
-Tướng quân các hạ, Tổng đốc Bohan lạm quyền kiểu này, thật sự làm cho ta cực kỳ ghét. Có điều là, ta dù sao cũng mới đến Tây Bắc, hắn là lão thần ở đây, làm ăn nhiều năm, ta nghĩ sự tình kiểu hắn hắn sẽ không dễ dàng khuất phục, cho nên… Việc này, nếu muốn đòi lại số tiền này, nếu chỉ dựa vào mình ta thôi có lẽ là chưa đủ. Đến lúc tất yếu, ta hi vọng quân Tây Bắc cũng có thể gây một ít áp lực với hắn. Dù sao… nơi này cũng có quân của các ngài, phải không?
Tatara trầm ngâm một chút, không dám đáp ứng, chỉ nói là sẽ về báo lại cho quân đoàn trưởng của hắn.
Như vậy, Đỗ Duy xem như đã thành công lừa được người của quân Tây bắc.
Tiễn người phụ trách vật tư hậu cần của quân Tây Bắc này đi rồi, Đỗ Duy kêu Phiilip đóng cửa lại, cả hai nhìn nhau cười một hồi, sau đó Phillip nhíu mày nói:
-Thưa ngài, như thế này mặc dù có thể tạm thời đuổi hắn đi, nhưng mà sau này bọn họ vẫn có thể đến bất cứ lúc nào… Đến khi đó…
-Đến lúc đó thì thế nào?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
-Bohan đã nẫng sạch công khố của ta, đây là sự thật, quân Tây Bắc chỉ cần tra một chút liền sẽ biết được, ít ra chúng ta cũng không nói láo trong chuyện này. Bọn họ thấy rõ chúng ta không có biện pháp, chúng ta bây giờ đã công khai khẩn trương về mặt tài chính, không có tiền là sự thật. Cho cả vị quân đoàn trưởng Ruga của Tây Bắc quân đến đây, cũng không thể bảo ta đem tiền túi ra được. Trong quan trường luôn có quy củ của quan trường. Trường hợp lý tưởng nhất là Tây Bắc quân trút giận lên đầu lão già Bohan kia… Hừ! Nuốt mất một lượng lớn tiền của ta như vậy, không tặng cho hắn chút phiền toái, trong lòng ta không thể thoải mái!
Có điều sau đó, Đỗ Duy lại cười cười với chính mình, nhìn thoáng qua Phillip:
-Ta cũng chỉ là nói chơi thôi, Tây Bắc quân cùng Bohan luôn đối đầu với nhau, sẽ không nghĩ là ta cố ý châm thêm lửa.
Phillip lại nhíu mày nói:
-Có điều, quý này như vậy thì tốt rồi, quý tới bọn họ lại đây đòi tiền, chúng ta không thể dùng Bohan làm cớ lần nữa.
Đỗ Duy cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói:
-Tới bước nào đi bước đó, bây giờ cần phải kéo dài thời gian cái đã.
Cái kiểu "tùy cơ ứng biến" quỷ quái đó thật sự rất phiền toái. Nhưng mà Đỗ Duy biết, hiện tại đừng mong đế quốc trung ương có thể áp chế lực lượng này! Bởi vì đối với sự tồn tại của quân Tây bắc, nhiếp chính vương mới lên nắm quyền, bây giờ chủ yếu là ra sức ổn định cục diện, không có khả năng tùy tiện cùng quân Tây Bắc giằng co; trông cậy vào đế quốc trung ương thì thà là trông cậy vào chính mình còn tốt hơn.
Phillip suy nghĩ một lúc, bổng nhiên nói:
-Kỳ thật… thưa ngài, ta có một ý này! Từ nay về sau, quân Tây Bắc đừng nghĩ sẽ lấy được gì từ chúng ta cả, ngay cả một đồng cũng không!