-Nhưng các ngươi đều sai rồi!
Đỗ Duy đột nhiên dùng hết sức lực hét lên một tiếng:
-Ta có thể nói cho các ngươi, các ngươi đều sai rồi!!
Sau đó, nụ cười trên mặt Đỗ Duy rất lạnh lùng:
-Ta phải nói cho các ngươi chính là, đừng hy vọng tại nơi này của ta có thể thực hiện được giấc mộng của các ngươi – giấc mộng buồn cười kia! Ta phải chính mình phá đi ảo tưởng của các ngươi, phá đi kỳ vọng buồn cười của các ngươi! Còn phải phá đi lòng tự tôn của các ngươi!! Hiểu tại sao không? Tại nơi này của ta, các ngươi sẽ bị huấn luyện nghiêm khắc, lại có nguy hiểm, thậm chí tùy thời sẽ phải đổ máu, sẽ phải bị thương!
Mọi người sắc mặt buồn bã, có người trên mặt đã lộ ra vẻ do dự.
-Nhưng mà!
Đỗ Duy cao giọng nói:
-Nhưng mà, chỉ cần các ngươi có thể từ nơi này của ta đi ra ngoài! Đi ra ngoài một cách hợp lệ, ta cam đoan, các ngươi cùng những người trong phân viện khác hoàn toàn không giống nhau!!
-Ta có thể rất không khách khí nói một câu, ta sẽ không bồi dưỡng các ngươi thành cái loại một thân ngạo khí, nhưng lại là một ma pháp sư bụng đầy rơm rác! Càng sẽ không để các ngươi trở thành cái loại coi trời bằng vung, tưởng rằng đầy bụng sách vở nhưng cả đời không có gặp qua ma thú chân chính, hoặc là hệ thống khảo nghiệm chính thức! Ta có thể dạy cho các ngươi những thứ thực sự chân chính! Là dùng ma pháp chiến đấu như thế nào! Nếu như chân chính chiến đấu, sử dụng ma pháp vũ khí của các ngươi có hiệu quả nhất! Lợi dụng ma pháp để chiến thắng bất cứ địch nhân nào bản thân đối mặt! Ta sẽ cho các ngươi những thứ chân chính đó! Mà không phải để cho các ngươi mỗi ngày lưu lại trong phòng thí nghiệm thao tác những thứ nhàm chán đó! Tương lai của các ngươi sẽ đứng tại hàng đầu tiên, vì đế quốc mà đổ máu, mà phấn đấu! Chứ không phải làm một chủ nhân đứng trên cao!
Cố ý dừng lại thật lâu, Đỗ Duy nhìn những người phía dưới:
-Bây giờ, ta cho các ngươi thời gian một phút đồng hồ để suy nghĩ. Cảm thấy thất vọng, có thể quay mặt trở về, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của các ngươi. Ta cho các ngươi tự do lựa chọn.
Quả nhiên, trong một phút đồng hồ, tám người trong đám người đó lén lút rời đi. Những người này đều là con cháu quý tộc, bọn họ chỉ nghĩ làm ma pháp sư mới có thể phát đạt.
Toàn bộ số người trong quân đội đều lưu lại, ngoài những người này ra, còn có hai thiếu niên. Đỗ Duy đưa mắt nhìn hai thiếu niên tuổi nhỏ kia nhiều một chút. Hai thiếu niên này mặc y phục phổ thông bằng vải thô. Đỗ Duy trong đầu lập tức nhớ lại tư liệu của từng học viên mà hắn vốn đã thuộc lòng một cách thuần thục.
Pebe và Toca, đây là một đôi anh em ruột, xuất thân có cha là một nam tước thuần phục hoàng thất.
Tuy nhiên hai anh em này đều là con của nam tước kia cùng nữ bộc sinh hạ, thậm chí ngay cả địa vị con thứ cũng không có.
Đơn thuần chỉ là con tư sinh.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy hài lòng nhìn ba mươi hai học viên còn lại:
-Mỗi một ngày trong tương lai, các ngươi sẽ vì lựa chọn ngày hôm này mà cảm thấy cao hứng.
-Tại nơi này của ta, ta cần không phải những kẻ một lòng chỉ muốn trèo cao.
- Ta cần chính là những người chân chính nguyện ý học tập. Những người như vậy, tại nơi này của ta mới có thể học được những thứ thực sự!
-Ta cũng sẽ truyền dạy không hề giữ lại bản lĩnh thực dụng nhất cho các ngươi! Ta cam đoan rằng tương lai không xa những người này sẽ tự rút lui.
-Khi những người trong các phân viện khác còn đang trong phòng thí nghiệm ấm áp chuẩn bị ma pháp bảo thạch xinh đẹp,
-Mỗi người trong các ngươi đã có thể một mình trong rừng rậm đóng băng vô cùng khốc liệt đuổi giết ma thú hung mãnh!
-Khi những kẻ đó vẫn còn trong giới quý tộc khoe khoang cái danh hiệu ma pháp sư của chính mình, thì trong rất nhiều người các ngươi một người đã có thể đánh lại bảy tám người bọn họ rồi! Hiểu chưa!!
Sau đó, Đỗ Duy đột nhiên từ dưới áo bào của mình rút ra ma trượng. Rồi hắn nhìn vẻ mặt mọi người phía trước, xoay người về phía hai bên cửa lớn phân viện sau lưng, dùng đỉnh ma trượng viết xuống hai bên cửa hai hàng chữ to !
-Thăng quan phát tài mời đi đường khác! Ham sống sợ chết chớ vào cửa này!
Hai hàng chữ này dùng ma pháp viết xuống trên cửa sáng lên lấp lánh. Những học viên tuổi còn trẻ phía dưới nhìn vị phân viện trưởng, ngài công tước này viết xuống hai hàng chữ đó, trong con mắt mỗi người đều lộ ra một loại ánh mắt kích động nhiệt huyết chỉ có người tuổi trẻ mới có.
Những ánh mắt này có thể đều biểu đạt ý nghĩa khác nhau, nhưng duy nhất có một điểm giống nhau: đều có sự tôn kính đối với Đỗ Duy.
-Bây giờ!
Đỗ Duy đột nhiên lớn tiếng hô lên:
-Ta biết các ngươi trước khi tới nơi này đều là quân nhân. Nói cho ta biết trong số các ngươi ai đứng đầu!
-……Là tôi. Thưa ngài công tước.
Một người thân hình cao nhất khôi ngô nhất đứng ở phía trước cao giọng đáp:
-Tôi là đội trưởng, thưa ngài.
Hắn không tự chủ được dựa theo lễ tiết của quân nhân, đối với Đỗ Duy làm một cái quân lễ: bàn tay nắm chặt đưa ngang ngực, dùng sức đập một cái vào ngực mình.
-Ngươi dẫn theo nhóm người, mọi người xếp hàng chạy trên cỏ mười vòng! Chờ cho các ngươi chạy xong, khóa học của chúng ta mới có thể bắt đầu!
-Chạy…... chạy bộ rèn luyện ??
Đội trưởng tuổi còn trẻ này ngây ngẩn cả người, mọi người cũng đều ngẩn cả người.
Chạy bộ rèn luyện?? Đối với học viên đến từ quân đội cũng không phải xa lạ, nhưng mà…… sao chưa từng nghe nói làm ma pháp sư cũng phải huấn luyện chạy bộ?
-Có vấn đề sao?
Vẻ mặt của Đỗ Duy không có bất cứ cách nào thương lượng.
-Chúng ta cần một lời giải thích hợp lý. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nói ra chính là đôi anh em con riêng kia đứng trong đám người đằng sau.
Đỗ Duy nhìn hai thiếu niên kia liếc mắt một cái:
-Giải thích ư? Được, đây là lần đầu tiên. Cũng là lần cuối cùng! Bởi vì bây giờ các ngươi vẫn chưa tiến vào cửa của ta, ta có thể phá lệ giải thích một lần. Nhưng mà sau này, trong phân viện của ta, không cho phép đưa ra bất cứ nghi vấn nào đối với viện trưởng hay sư phụ nào!
-….. Vâng.
Hai cậu nhóc kia dường như bị ánh mắt có áp lực vô cùng chấn nhiếp, cúi đầu bất an.
-Trong số các ngươi, đại đa số người hẳn là đều đã gặp qua ma pháp sư truyền thống rồi chứ?
Đỗ Duy cười lạnh:
- Ma pháp sư ngoại trừ đặc điểm lực lượng cường đại, thần bí khó lường, tính tình quái dị ra, cho các ngươi ấn tượng mạnh nhất là gì? Không ai trả lời phải không ….. như vậy để ta nói cho các ngươi! Chính là thân thể yếu nhược!! Yếu nhược gần như phế vật!! Ta không hy vọng học viên của ta khi chiến đấu chưa đọc ra vài câu chú ngữ ma pháp, đã thở hổn hển ngay cả lời cũng nói không được! Ngay bây giờ. Nhanh lên! !
Sau khi nói xong, Đỗ Duy ngay cả nhìn cũng không nhìn tới đám người trẻ tuổi này một cái, sau đó quay mặt bước vào trong phân viện.
Ở phía sau đội trưởng quân đội kia đã lớn tiếng hô mệnh lệnh. Ba mươi học viên quân đội động tác chỉnh tề nghe theo mệnh lệnh quay đầu xếp thành hàng, hướng bãi cỏ bên ngoài chạy tới. Mà hai anh em con riêng kia do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, cũng chạy theo.
-Ban đầu chúng ta có thể có bốn mươi học viên.
Đỗ Duy vửa mới đi vào trong phân viện,ngửa mặt nhìn thấy đại sư Arike đứng đầu cầu thang, quay về phía mình mỉm cười, đồng thời đưa ra nghi vấn:
-Ngươi vừa mới rồi sao lại chủ động dọa cho chạy mất tám người?
Đỗ Duy gật đầu:
-Lời của ngài không sai. Nhưng ta luôn luôn cho rằng chất lượng so với số lượng quan trọng hơn. Những người còn lại này mới là những người ta cần.
Đại sư Arike nụ cười có chút cổ quái. Hắn nhón chân nhìn những thiếu niên đang nỗ lực chạy bộ phía xa xa, cười khổ nói:
-Đỗ Duy, ta thật sự có chút không rõ. Ngươi chẳng lẽ định để cho bọn họ ma vũ song tu chứ?
-Đương nhiên không phải.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Lời ta vừa mới rồi nói là thật. Các ma pháp sư bây giờ thân thể quá là yếu nhược. Các ma pháp sư cả ngày cùng dược vật có độc hoặc cùng bảo thạch tiếp xúc. Thân thể ban đầu vốn chịu thương tổn rất lớn, mà hằng năm trốn trong phòng tiến hành nghiên cứu khiến cho một bộ phận lớn các ma pháp sư đều thân thể suy yếu đến mức cực điểm ….Cho dù bản lĩnh có cường đại trở lại, nếu như thân thể sử dụng không được, cũng chỉ bằng không thôi! Ta thậm chí nghe nói rất nhiều ma pháp sư khi ra khỏi cửa, thậm chí cần có võ sĩ hộ tống giúp họ hành động….. Càng có nhiều ma pháp sư đã suy yếu ngay cả ma trượng giơ lên cũng không động đậy ---- điều này tuyệt đối không phải chuyện đùa, mà là sự thật.
Nói tới đây, Đỗ Duy đột nhiên ý thức được trước mặt mình chính là một vị ma pháp sư tiêu chuẩn "truyền thống". Hắn vội vàng ngậm miệng lại, bất an nhìn đại sư Arike.
Nhưng lão Arike lại không lộ ra một chút bất mãn nào. Hắn dường như thở dài mở miệng nói:
-Lời ngươi nói….. không sai. Đại bộ phận ma pháp sư đích thực là sống an nhàn sung sướng đã lâu. Rất nhiều người cho dù thân thể còn chưa bị liệt, nhưng tinh thần cùng ý chí cũng đã liệt."
Nói xong, đại sư Arike đi tới trước cửa, cẩn thận nhìn hai hàng chữ Đỗ Duy viết xuống trên cửa kia.
-Thăng quan phát tài mời đi đường khác! Ham sống sợ chết chớ vào cửa này…… Hay! Hay lắm!