Ác Ma Pháp Tắc

Chương 221: Uy hiếp tiềm tàng từ Nam dương (hạ)

Thậm chí trong tư liệu, còn từ một chút dấu hiệu cảnh báo, đối phương còn biết một số chiến thuật đơn giản như "Tập kích hậu quân", "Rút lui hai hướng"!
Những người này đã không còn là những thổ dân chỉ biết dùng gỗ chế thuyền độc mộc, dùng trường mâu đại đao nữa ! Gần trăm năm bị áp bức đã khiến cho bọn họ thành lập được một nền văn minh thuộc về chính mình mà đậm chất quân sự.
Thậm chí trên ký lục còn nói, sau khi bị thua trong chiến tranh, đối phương cũng không gấp gáp bỏ chạy, mà thậm chí còn cố gắng tập trung lực lượng đánh trả lại cố gắng cướp đoạt một chiến thuyền nhỏ của Đế quốc! Bọn họ muốn cướp một cái chiến thuyền của Đế quốc về nghiên cứu !!??
Đỗ Duy sau khi đọc xong phần tư liệu đó đã liên tục cảm thán không thôi, đây rõ ràng là tín hiệu quật khởi của một nền văn minh, nhưng các lão già cầm quyền của quân đội Đế quốc lại không hề trọng thị - bởi vì sau chiến dịch thảm thiết kia, cái Liên hợp Vương quốc ở Nam Dương đó tựa hồ như là yếu đi rất nhiều, đại khái là trường hải chiến thảm thiết đó đã khiến cho toàn bộ hạm đội của bọn họ bị phá huỷ, một lần nguyên khí đại thương, tất cả đều tan rã.
Thậm chí có một số thương thuyền đi vùng biển phía nam còn mang về một số tin tức, nói cái Liên hợp Vương quốc kia vì chiến bại mà đã giải tán.
Ở đoạn cuối của phần tư liệu này, bá tước Raymond – đã từng là thống soái của quân đội - đã viết vài câu thể hiện cái nhìn của chính mình, mà cái nhìn đó, Đỗ Duy nhận xét là phi thường chính xác!
"Đề nghị Đế quốc tập trung lực lượng xây dựng một cho hạm đội viễn chinh quy mô lớn, quy mô ít nhất phải gấp ba quy mô hiện tại trở lên, còn dẫn theo cùng với hạm đội một số lục quân, phải chuẩn bị một số hi sinh, viễn chinh đến nơi sâu về phía nam của Nam Dương, tập trung tất cả lực lượng, tìm ra vị trí tồn tại cụ thể của cái Liên hợp Vương quốc kia, cũng nhất định phải phá huỷ nó đi! Đối với thế lực của Đế quốc bao trùm hải vực ở Nam Dương hiện tại, phải thay đổi hành động "viễn chinh" thuân tuý mang tính quân sự trong quá khứ, phải nghĩ biện pháp mang hải vực Nam Dương chính thức cho vào bản đồ của Đế quốc, tại nơi này đóng lại một chi quân đội, định kỳ thay đổi, còn phải bồi dưỡng thế lực địa phương, hoặc là Đế quốc trực tiếp uỷ nhiệm cho quan viên tiến hành quản lý, nếu cần có thể cưỡng chế di dân từ đại lục ! Tranh thủ trong vòng ba mươi năm khiến cho khu vực Nam Dương này chân chính trở thành một hành tỉnh mới của Đế quốc! Hành động này mang đến cho tài chính của Đế quốc một gánh nặng quá lớn, nhưng để phòng ngừa tình huống trong tương lại Nam Dương có thể một cái Tây Bắc thứ hai, tuyệt đối tiêu diệt hậu hoạn tại nơi này, ngăn trừ một sự uy hiếp ẩn tàng cho đế quốc thì vẫn đáng giá ."
Mấy ý kiến này, Đỗ Duy cho rằng vô cùng chính xác. Nhưng mà xem ra, bá tước Raymond mặc dù có loại ý nghĩ này nhưng tựa hồ như là trung ương của Đế quốc tựa hồ không hề coi trọng. Dù sao thì thực ực của gia tộc Rowling cũng chỉ hạn chế ở cục bộ quân đội, mà lão hoàng đế trước đây thì già cả ngu ngốc, còn cả tài chính của Đế quốc thì khẩn trương đều khiến cho thực lực của đế quốc bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch quy mô lớn như vậy căn bản là không thực tế.
Đỗ Duy nhanh chóng nhớ lại một lượt những tin tức đã biết được trong đầu này, sau đó lại nheo nheo mắt, khiến cho người ta căn bản là không biết được hắn nghĩ gì. Đỗ Duy cứ như vậy nhìn lão Bencas : " Liên hợp Vương quốc của Nam Dương ? Đại tế tự?"
" … Đúng vậy." Lão Bencas tựa hồ đã hoàn toàn khuất phục rồi: "Trong Liên hợp Vương quốc, sự tồn tại của Đại tế tự cũng tương đương với … giáo tông của thần điện ở Đế quốc."
Đỗ Duy lúc này mới thật sự chấn động!
Giáo tông bệ hạ của Thần điện, địa vị ở Đế quốc cơ hồ có thể nói là ngang hàng so với hoàng đế! Ít nhất là từ xưng hô mà xem, cũng chỉ có hai người là Hoàng đế và Giáo tông mới có tư cách được gọi là "Bệ hạ" !
Nhưng mà so với Giáo tông quyền uy và cảnh tượng vô hạn ở Đế quốc … Cho dù là cái Liên hợp Vương quốc kia chỉ là một địa phương thô lậu thậm chí là dã man, nhưng Đại tế tự mà lại rơi xuống đến cái mức này, cũng thật sự là quá mức làm người khác khó tin!!

"Cách đây mấy năm … Liên hợp Vương quốc xảy ra một lần nội loạn." Bencas bất đắc dĩ giải thích :" Mấy năm trước quyết chiến với hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài, đó quả thật là một quyết định sai lầm, nhưng mà phe phái cuồng nhiệt trong Vương quốc lại chiếm thượng phong, khiến cho phái trầm ổn bị bài trừ. Phái cuồng nhiệt nóng lòng tập trung lực lượng đánh đuổi quân xâm lược, hơn nữa đối với thế cục quá mức lạc quan, kết quả … Sau chiến tranh, Liên hợp Vương quốc cơ hồ tan rã, sự nghi ngờ trong nước rất mãnh liệt, chiến bại đối với niềm tin của mọi người quả thực là đả kích quá lớn. Bởi vì đã tụ tập gần như tất cả lực lượng mà chúng ta có cũng không thể chiến thắng được một cái hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài. Bóng ma chiến bại thậm chí là khiến cho một số bộ lạc nguyên bản gia nhập Liên hợp Vương quốc chúng ta đều có lòng muốn rời đi, rất nhiều bộ lạc thậm chí quyết định buông tha việc chống cự, quyết định cả tộc di chuyển đến vùng hải vực xa xôi hơn về phía nam, tránh né khỏi đám xâm lược từ Đế quốc các ngài. Mà quốc vương của Liên hợp Vương quốc lúc ấy, cũng chính là tù trưởng của một bộ lạc lớn nhất trong vương quốc lúc bấy giờ, trong chiến tranh bộ lạc của hắn lại là bị tổn thất nặng nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống đài."
Bencas nói tới đây thì liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái :" Không giống với Đế quốc các ngươi, Hoàng đế là do thế tập. nhưng Quốc vương của Liên hợp Vương quốc chúng ta lại là do đông đảo các bộ lạc đề cửa mà ra, mặc dù Quốc vương bởi vì chiến bại mà thoái vị, nhưng mọi người đối với Liên hợp Vương quốc đã mất đi tin tưởng, thậm chí không ai nguyện ý ngồi lên cái chức quốc vương kia, lại càng có nhiều người quay về chuẩn bị di dời cả bộ lạc mà không có chút ý định chống cự nào. Sau đó, vài vị Đại tế tự … "
"Vài vị?" Đỗ Duy cười cười.
"Đúng vậy. Ở chỗ chúng tôi, quyền lực của tôn giáo không phải là được nắm trong tay của một người. Các ngươi ở nơi này chỉ có một vị Giáo tông, nhưng chỗ chúng tôi có bốn vị Đại tế tự." Bencas giải thích một câu, rồi mới tiếp tục nói :" Bốn vị đại tế tự cùng thương lượng với nhau, cuối cùng đề cử lên một vị quốc vương mới. Quốc vương mới cũng là thủ lĩnh của một bộ lạc mạnh, nhưng uy vọng và đầu óc của hắn không đủ để thống lĩnh chúng tôi chống lại quân xâm lược, cho nên … Chúng tôi đều hiểu rõ điểm này, nên đã cùng ước định với vị quốc vương đó, hắn nguyện ý trợ giúp mọi người chủ trì cục diện, nhưng trong vòng mấy nắm sắp tới, hy vọng chúng tôi có thể tìm được một người thích hợp."
Đỗ Duy cười cười :" Ồ? sau đó thì sao?"
"Sau đó … " Nói tới đây, lại chần chừ một chút, bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Duy, vị lão gia này trong lòng phát lạnh, bất đắc dĩ nói :" Mấy vị tế tự chúng tôi quyết định cùng đi tìm "chủng tộc thất lạc", chỉ có tìm được "bộ tộc của thần" trong truyền thuyết kia, dựa vào sức ảnh hưởng của họ mới có thể khiến cho Liên hợp Vương quốc của chúng tôi một lần nữa liên hợp lại."
"Bộ tộc của thần? Chủng tộc thất lạc?" Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hắn mơ hồ hình như đã nghe thấy từ trước đám lão binh bộ hạ của bá tước Raymond từng đề cập qua Nam Dương có truyền thuyết này, có điều tựa hồ cũng không đúng.
Chỉ là, ở trước mặt cái lão gia này, Đỗ Duy lại giả ra bộ dáng cái gì cũng biết, thản nhiên cười nói :" Quả thật là một biện pháp tốt, chỉ có tìm ra tộc người trong truyền thuyết này, mới có thể dùng uy vọng của bọn họ trấn phục giữ lại Liên hợp Vương quốc của các ngươi."
Quả nhiên, lão Bencas bị Bộ dáng Đỗ Duy diễn ra lừa, hắn gật đầu: "Đáng tiếc, tôi khi đang trên đường đi tìm, ở phía trên của Nam Dương lại gặp phải quân viễn chinh của các ngài, kết quả là tôi bất hạnh bị bắt lại."
"Và sau đó ngươi một mực ẩn dấu thân phận?" Đỗ Duy cười.
"Đúng." Lão Bencas gật đầu :" Thân phận của tôi là Đại tế tự, tôi lo sau khi các ngài biết được thân phận của tôi rồi sẽ … sẽ rất nguy hiểm. tôi một mực ẩn dấu thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể an toàn sống sót. Tôi không sợ chết, nhưng trên người tôi còn có trách nhiệm, không thể dễ dàng chết được!"
Đỗ Duy cười :" Vậy tại sao ngươi lại ở cùng chỗ với mấy người nô lệ trẻ tuổi này? Bọn họ hình như không giống với ngươi?"
"Mấy người tuổi trẻ cùng tôi mà ngài thấy đều là tuỳ tùng của tôi, bọn họ đều chịu qua một chút huấn luyện, là người chuyên môn bảo vệ tôi." Trên mặt lão Bencas hiện lên một tia thống khổ :" Đáng tiếc, khi bọn tôi bị bắt, một bộ phận chiến sĩ vì bảo vệ tôi mà chết trận rồi!"

Dừng lại một chút, lão Bencas lại nói một câu: " Bọn họ đều là những chiến sĩ dũng cảm nhất của vương quốc chúng tôi, vì đi theo tôi mà bỏ lại cuộc sống ở nhà, đi theo tôi vượt qua khắp các hải vực rộng lớn Nam Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Không có thời gian để thương cảm đâu." Đỗ Duy bình tĩnh nói :" Ngươi và ta là hai phe đối địch, chết cũng là chuyện rất bình thường."
Lão Bencas im lặng.
"Vậy thân phận của tên Rufik kia là …" Đỗ Duy cười :" Chẳng lẽ hắn chính là người của cái chủng tộc trong truyền thuyết kia sao?"
" Không phải." Lão Bencas lắc đầu, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ :" hắn … không phải, hắn là con của tôi."
Con??
Đỗ Duy cười :" Bencas, lời nói dối này của ngươi cũng quá là không có tính kỹ thuật đi."
"Là thật." Lão Bencas nói :" Khác với Thần điện ở đại lục các ngài, Đại tế tự của chúng tôi có thể kết hôn sinh con, hơn nữa vị trí tế tự của chúng tôi là thế tập, con cái của chúng tôi từ nhỏ đều được nhận sự giáo dục và bồi dưỡng của tế tự từ nhỏ, đến khi chúng tôi chết đi, chức vị tế tự sẽ do bọn chúng kế thừa. Điểm này so với người của thần điện các ngài không thể kết hôn sinh con hoàn toàn bất đồng … Hắn thật sự là con của tôi, xin ngài đừng thương tổn đến hắn … Tôi xin thề với phụ thần của chúng tôi !!"
Thấy vẻ mặt thành khẩn của lão Bencas, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút không xác định.
"Được, ta sẽ cẩn thận xem xét ngươi, ngài Đại tế tự." Đỗ Duy cười cười :" Bất quá, dựa theo thân phận của ngươi, ta sẽ cấp cho các ngươi ưu đãi nhất định, nhưng tuyệt đối không nên cố gắng thử chạy trốn. Hiểu không ?"
"Roline! Mang đứa bé kia tới đây cho ta!"
Đỗ Duy hô lên một tiếng. rất nhanh sau đó, Roline đã mang đứa trẻ gọi là Rufik kia vào trong phòng.
Khiến cho lão Bencas kinh ngạc là trên người Rufik không có chút vết thương nào! Nhưng mà tiếng roi vừa rồi … còn có tiếng kêu thảm thiết …
Đỗ Duy cười :" Tai ngươi và thanh âm đã lừa gạt ngươi rồi."
Kỳ thật ở trong phòng bên cạnh vừa rồi, hai tên hải tặc bất quá chỉ là cầm vài thứ đồ vật đe doạ đứa trẻ này, mà tiếng roi vụt bất quá cũng chỉ là tiếng roi vụt bao da phát ra thanh âm mà thôi.