Ác Ma Pháp Tắc

Chương 157: Đỗ Duy thu hạ đích ma pháp học đồ

Warning: Cấm trẻ em dưới 18 tuổi và người yếu tim, đọc xong rất dễ sốc vì vật thuốc…
Đón lấy ánh mắt cảnh giác của Đỗ Duy, hoàng tử Thần cười thần bí.
Một lát sau, hai người đều không nói chuyện, xe ngựa cũng đã rẽ vào một ngã ba, sau đó theo con đường nhỏ hẹp này càng đi càng xa.
Theo một loạt hàng cây khoác màu áo xanh chỉnh tề đứng thành hàng ở hai bên đường. Những cây này rõ ràng là đã được người làm vườn cắt tỉa tỉ mỉ. Mà trên mặt đất không ngờ là những tảng đá xanh được lát xuống, xem ra cũng tốn hao không ít tiền của.
"Ngài xem phía trước kìa."
Theo hướng ngón tay Hoàng tử Thần, Đỗ Duy nhìn thấy ở phía trước, khoảng cách dưới một đỉnh núi không cao, xuất hiện một kiến trúc trang viên u tĩnh. Từ hình thức của kiến trúc nhìn vào, thoáng mang theo một chút phong cách kiến trúc phương bắc của Roland đại lục. Tường cao bằng đá sẫm màu bao thành một vòng khép kín, phía trên được vây bởi hàng rào sắt. Một tòa chủ thể kiến trúc của trang viên này, nhìn qua tựa hồ giống hệt hình dáng trang viên biệt viện riêng của một quí tộc. Toàn bộ do những tảng đá khổng lồ liên kết kiến tạo thành, từ bộ dáng bên ngoài nhìn qua có chút cảm giác cục mịch. Tuy nhiên trên vách tường hiện đầy những dây leo uốn quanh, trung hòa với vẻ cục mịch, sinh ra nét mềm mại. Đây là một tòa nhà xa hoa cao ba tầng, đơn thuần nhìn từ thể tích, chỉ sợ so với không nhỏ hơn tòa thành tổ trạch của gia tộc Rowling tại Rowling bình nguyên là mấy.
Con đường dẫn tới cửa chính của tòa nhà là một khu vườn hoa. Lúc này đang cuối mùa hè, hoa hồng Bavaria nở rộ trong vườn đã được người làm vườn vun trồng công phu. Sự kiều diễm của hoa hồng đang nở rộ dưới ánh hoàng hôn khiến cho tòa nhà lớn nhìn vốn u ám này lại xuất hiện một tia ấm áp.
Toàn bộ bố cục này rất hoàn hảo, có thể khiến nội tâm người ta cảm thấy phi thường tò mò. Đỗ Duy mơ hồ đoán ra được một chút. Hắn cũng đã loáng thoáng nghe nói xung quanh đế đô có một nơi như thế này.
Quả nhiên, xe ngựa vừa đi tới phía dưới tòa nhà. Lập tức xuất hiện một đội người hầu ăn mặc chỉnh tề đi tới. Làm cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc chính là, mỗi người hầu đều là cao lớn khỏe mạnh, mặc dù cử chỉ nhất mực có lễ tiết, nhưng từ vóc người mà nhìn, đều là những nam tử cường tráng có sức khỏe phi thường. Hơn nữa, trong mỗi động tác đều mang theo khí tức của quân đội nồng hậu khó có thể che dấu.
Kế tiếp vườn hoa là một cái sân lớn đã đỗ đầy các loại xe ngựa hào hoa. Trên những xe ngựa này có đủ các loại huy chương gia tộc, cho dù là Đỗ Duy tinh thông huy chương học, nhưng nhìn vào cũng có chút hoa mắt. Trong thời gian ngắn ngủi đi xuống xe ngựa, hắn ít nhất đã thấy được ba cái huy chương của thế gia giàu sang có lịch sử cực kỳ xa xưa, còn có năm cái gia huy đều là những gia tộc nhất lưu trên Roland đại lục.
Trang sức trên những cỗ xe ngựa này có cái hào hoa, có cái ưu nhã, có cái đẹp mắt, có cái xa hoa…… Trong đó Đỗ Duy thấy một cỗ xe ngựa, đó là chiếc duy nhất trong toàn bộ " bãi đỗ xe" này có tài sản tạo ra gần như có thể sánh được với cỗ xe ngựa của vương tử Thần.
Đó là một cỗ xe ngựa đặc chế nhìn qua có thể thấy lớn hơn nhiều so với với toàn bộ số xe ngựa xung quanh. Không ngờ trên thân xe chỉ dùng kim tuyến để dát! Đỗ Duy biết đó là một loại phương pháp luyện kim cực kỳ tốn kém, dùng một lượng lớn hoàng kim tại nhiệt độ cao nóng chảy thành thể lỏng. Lại bổ sung thêm một loại dung dịch hòa tan đặc thù, cuối cùng biến thành trạng thái nửa cô đặc, sau đó dùng loại dung dịch này thay thế cho loại vật phẩm vốn dùng để sơn xe! Bởi vì sắc màu nhìn như dòng sông màu vàng đang trôi. Cho nên được gọi là vàng trôi.
Mà trên phần đèn của xe ngựa, không ngờ đều dùng thủy tinh được đánh bóng, bên trong dùng một loại dùi lửa cực phẩm vô cùng hiếm thấy trên Roland đại lục ( một loại đá quý tự phát sáng. Đồng thời cũng là tài liệu ma pháp hỏa hệ thượng hảo), để làm bấc đèn.
Xa xỉ! Không phải xa xỉ bình thường!
Đỗ Duy thở dài. Tuy chỉ là một cỗ xe ngựa bắt mắt nhất trong cả bãi đỗ xe này, vừa nhìn là có thể thấy được khí tức của kẻ mới phất, thiếu đi một chút khí độ cùng ưu nhã của loại thế gia giàu có.
Đỗ Duy theo Hoàng tử Thần xuống xe ngựa, một tòa nhà lớn huy hoàng xa xa mơ hồ có thể thấy được từ chỗ này, còn có âm nhạc tiếng vui cười truyền đến.
"Điện hạ Thần." Một người hầu đầu lĩnh cúc cung thi lễ thật sâu với Hoàng tử Thần, sau đó vô cùng cẩn thận theo sát hai người. Một mặt thấp giọng nói: " Không biết ngài đêm nay chuẩn bị an bài như thế nào?"
Hoàng tử Thần cười, tùy ý chỉ vào trong đại sảnh: " Hôm nay trông rất náo nhiệt a."
" Vâng. Là bá tước Billiat đại nhân ở chỗ này cử hành một tràng yến tiệc." Người hầu cười nói: " Ngài có hay không muốn ta đi thông báo một tiếng về sự tới nơi của ngài chứ? Điện hạ tôn quí đến, đối với bá tước đại nhân Billiat sẽ rất cao hứng."
(Billiat là một thị trấn ở tỉnh Ain, vùng Rhône-Alpes thuộc miền đông nước Pháp.)

Hoàng tử Thần chiếm vị trí đầu. Người hầu này lập tức nháy mắt với thủ hạ một cái. Đỗ Duy nhìn ra, tiếng bước chân của những người hầu này, hiển nhiên cả đám này đều có thân thủ tương đối tốt.
" Đỗ Duy thân ái, bây giờ ngài đã biết đây là nơi nào chưa?"
Tiến vào tòa nhà phía trước, Hoàng tử Thần đột nhiên ngừng bước, vẻ mặt vui vẻ nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy gật đầu: " Đại khái hiểu rõ một chút rồi."
" Ừm, nơi này chính là mỏ khai thác vàng nổi tiếng nhất đế quốc, được coi là thiên đường của nam nhân, là nơi du hí tốt nhất của xã hội thượng lưu." Hoàng tử Thần thở dài. Cách cửa lớn của đại sảnh, hai người đã có thể nhìn thấy bên trong đại sảnh hào khí yến hội đang nồng hậu. Những người hầu vội vã lui tới, trong tay bưng những cái đĩa bạc nguyên chất……
" Xung quanh cả đế đô,đều ẩn tàng không ít những nơi như vậy. Tuy nhiên nơi này là một chỗ nổi danh nhất trong đó, xa hoa nhất, cao quý nhất, có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu cùng dục vọng của khách chơi…… Chỉ cần ngài có tiền thôi!" Hoàng tử Thần thản nhiên cười nói: " Nhưng mà, nơi này mặc dù đúng là chỗ vui chơi của xã hội thượng lưu, nhưng đồng thời nơi này cũng là chỗ có thể chứng kiến những trò hề của giới quý tộc! Hừ…… Cho nên, nơi như vậy, tự nhiên không thể bố trí trong thành của đế đô. Đi thôi, bằng hữu của ta, ta nghĩ ngài lớn như vậy rồi, chỉ sợ còn chưa bao giờ tới những nơi như thế này."
Đỗ Duy không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh, không đợi hai người đi vào, cửa lớn bên trong đã được đẩy ra. Theo sau là mấy tên người hầu, mấy quí tộc mặc hoa phục từ bên trong đi nhanh ra, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ưu nhã, ở chính giữa là một ông già tóc bạc đầy đầu, thân hình gầy gò. Ánh mắt đã có chút mờ đục, nhưng một thân có một chút mùi rượu lẫn với mùi nước hoa trên người đàn bà, trên mặt có ánh hồng. Nghênh đónHoàng tử Thần đi tới. Mấy quí tộc bên cạnh đều là những kẻ trung niên, nhìn qua tuổi còn trẻ nhất cũng chỉ sợ đã hơn ba mươi, tuy nhiên vẻ tươi cười trên mặt lại mang theo mấy phần cung kính.
"Ô, tiểu điện hạ thân ái của ta tới rồi." Lão quí tộc kia hiển nhiên có thân phận cao nhất trong những người này, chỉ có hắn mới không ngần ngại chút nào. Thậm chí còn có chút đĩnh đạc đi tới, một tay kéo Hoàng tử Thần lại, cười nói: " Ngài xem, ta đoán được đêm nay nhất định sẽ có vị khách thần bí, dự cảm của ta chính là rất chính xác, còn chuẩn xác hơn những chiêm tinh thuật sư vô dụng kia."
"Hầu tước đại nhân Solomon, trông ngài hôm nay tâm tình không tệ đâu!" Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng tử Thần cũng rất thân thiết: " Xem ra yến tiệc này của bá tước Billiat làm ngài rất hài lòng phải không? Để ta đoán xem, hắn nhất định là chuẩn bị cho ngài một đồ vật đặc thù nào chứ? Là "Xà Nữ" vùng biên giới phía Nam? Hay công chúa của một bộ tộc suy tàn trên sa mạc? Ha ha ha ha……"
(Solomon là một vị vua của người do thái http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C4%83...3%A0_Palestine)
Solomon cũng là một đảo quốc của người Melanesia, nằm ở phía Đông Papua New Guinea, bao gồm gần một ngàn đảo nhỏ trải dài trên một diện tích khoảng 28.400 km² (10.965 dặm vuông). Thủ đô của nơi đây là Honiara, tọa lạc trên đảo Guadalcanal.)
Lão già gọi là hầu tước Solomon này, vẻ mặt lại vui vẻ không quan tâm trước sự trêu chọc của Hoàng tử Thần, thấp giọng nói: " Ngươi đoán không sai. Thằng nhóc Billiat kia, không ngờ chuẩn bị tới hai nàng Xà Nữ thượng đẳng! Vốn lúc đầu ta còn lo lắng cái khớp xương già này. Ban đêm chỉ sợ một mình không đương nổi hai nàng Xà Nữ, tuy nhiên may mà bây giờ ngươi đã đến rồi ……. Ha ha!"
Hầu tước Solomon? Đỗ Duy thấy nao nao. Lập tức nghĩ tới ý nghĩa đại biểu cho cái tên này! Solomon là một dòng họ tại Roland đại lục phi thường hiển hách! Lịch sử gia tộc này đã lâu. Thậm chí còn dài hơn Roland đế quốc! Vào thời điểm Roland đế quốc còn chưa có thành lập, gia tộc Solomon đã là một gia tộc giàu có trên đại lục. Tuy nhiên duy nhất có chút cổ quái chính là, hình thế của gia tộc Solomon này rất lỏng lẻo, bên trong gia tộc bọn họ không có tộc trưởng gì đó, mà đều tự phân tán phát triển. Mỗi một hệ trong gia tộc mặc dù có quan hệ với nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chính thức đoàn kết đứng lên.
Gia tộc này theo ý nghĩa nào đó, giống như là cây bồ công anh, đem hạt giống phân tán ra ngoài, càng phân tán càng nhiều…… Đó chính là nguyên nhân gia tộc này có thể trên đại lục sinh tồn hơn ngàn năm, đã trải qua nhiều lần rung chuyển đại lục nhưng vẫn đứng vững không đổ. Đỗ Duy từ trí nhớ tìm tòi một chút, lập tức nhớ ra, lai lịch của vị hầu tước này hoàn toàn không nhỏ! Lão già này lúc tuổi còn trẻ từng tại quân đội phục vụ ……..Lúc ấy cùng hoàng đế Augustine VI lúc ấy mới chỉ là hoàng tử thừa kế, có quan hệ rất tốt. Sau khi Augustine VI lên ngôi, đối xử rất là tử tế với người em tuổi còn trẻ theo gót mình. Hơn nữa bên trong nội bộ gia tộc Solomon, lão già này bây giờ chính là một gã "Quan buôn bán" điển hình, hắn chịu trách nhiệm trông coi không ít sản nghiệp của hoàng thất, còn đồng thời khống chế một ít buôn bán bên ngoài hải ngoại.
Theo lý thuyết, loại cuộc sống sinh hoạt tách biệt của Đỗ Duy đúng là sẽ không hiểu rõ loại bối cảnh quí tộc này, nhưng biết được Solomon gia tộc này, hoàn toàn bởi vì lúc trước học tập huy chương học, đối với tình thế phân tán gia tộc này sinh ra một chút hiếu kỳ đặc biệt.
Bên cạnh Hoàng tử Thần cũng lão già Solomon này thấp giọng cười trong chốc lát, đó là một loại vui cười ăn ý của nam nhân. Một vài tên trung niên quý tộc theo sau bên cạnh cũng chạy tới chỗ hoàng tử Thần làm lễ, trong đó một người có vóc người cao nhất, chính là người tổ chức yến tiệc ngày hôm nay, vị bá tước Billiat kia – Tuy nhiên Đỗ Duy lại không biết bá tước đại nhân này có lai lich ra sao.
Billiat…. Nghe cái tên này, hình như tới từ một dòng họ quý tộc ở tây nam đế quốc. Đỗ Duy thầm đoán. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lúc này, mọi người đã đem ánh mắt tập trung trên người Đỗ Duy. Dù sao, Đỗ Duy còn đang mặc áo choàng của ma pháp học sĩ. Một gã ma pháp sư, loại còn là ma pháp sư tuổi còn trẻ như thế, đi tới ổ tiêu hồn này của giới quý tộc, thật sự là một chuyện hiếm thấy. Hơn nữa trông hắn cùng hoàng tử Thần lại có thể sánh vai bước đi. Thái độ ung dung, cử chỉ nghiêm cẩn, mang theo vẻ phong phạm quý tộc, không giống thủ hạ của hoàng tử Thần chút nào.

Hơn nữa, một gã ma pháp sư mang theo khí độ của quý tộc? Những quý tộc này đều là những lão thành tinh,ánh mắt đều rất nham hiểm, lập tức trong lòng thầm đoán thân phận của Đỗ Duy!
" Để ta giới thiệu một chút." Hoàng tử Thần khẽ mỉm cười, sau đó thân thiết kéo Đỗ Duy qua.
Thái độ tựa như bạn bè thân mật, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đỗ Duy: " Vị này là Đỗ Duy Rowling ….. Con trai trưởng của Raymond bá tước. Các ngươi thấy đó. Chú nhóc này tuổi còn trẻ nhưng chính là một nhân vật đặc biệt đó! Nhìn xem, hắn mặc dù là một quý tộc, nhưng đồng thời cũng là một ma pháp sư xuất sắc đấy! Áo bào ma pháp sư trên ngươi hắn, còn có huy chương …… Chính là thân phận của ma pháp học sĩ đấy!"
Gia tộc Rowling ư? Con trai trưởng của Raymond bá tước sao?
Mấy người ở đây lập tức hồi tưởng đến vô số những truyền thuyết về Đỗ Duy……. Nhất là cái tin đồn "ngu ngốc" nổi tiếng nhất vài năm trước kia.
Nhưng mà bây giờ. Mọi người sẽ không cho rằng Đỗ Duy đúng là khờ khạo. Dù sao, nếu nói một người ngu ngốc đều có thể trở thành ma pháp sư, như vậy tất cả ma pháp sư trên đại lục đều ngu ngốc ư?
Đỗ Duy trên mặt hàm chứa vẻ cười, vừa muốn làm lễ, Hoàng tử Thần lại kéo hắn, sau đó cười to nói: "Được rồi bằng hữu của ta, không cần phải làm lễ ở đây. Phải biết rằng, bên trong đều là quý tộc. Hơn nữa tuổi mỗi người đều lớn hơn ngài. Bây giờ ngài còn chưa có tước vị, nếu như thật muốn làm lễ, chỉ sợ ngài cả một buổi tối hôm nay chẳng có thời gian làm các việc khác nữa. Ở chỗ này, mọi người đều tới tìm kiếm một chút tâm tình vui vẻ, mấy thứ lặt vặt đó, ở trong trang viên này, tạm thời bỏ đi."
Dưới sự vây quanh của mọi người, hoàng tử Thần kéo Đỗ Duy bước vào bên trong yến hội. Trên mặt đất trải trải những tấm thảm dày mà mềm mại, trên vách tường là một cái chén đèn thủy tinh sáng ngời. Trên trần nhà là tác phẩm điêu khắc của đại sư nghệ thuật thủ công. Thậm chí ngay cả một cái bình hoa tùy tiện bài trí, cũng đều là những tác phẩm nghệ thuật có giá trị.
(chén đèn: thường thấy ở các ngôi nhà theo lối tây phương, ở bên ngòai có hình bán nguyệt, úp thẳng vào tường, bên trong có nến- đang miêu tả cái đèn ở nhà mình, hehe)
Theo hoàng tử Thần đi vào bên trong yến hội, lập tức gây nên một trận ồn ào. Hiển nhiên vị điện hạ tuổi còn trẻ này là khách thường xuyên. Hơn nữa, Đỗ Duy phát hiện, từ khi đi vào yến hội này, không còn thấy dáng vẻ hoàng tử ưu nhã nữa, vẻ ưu nhã cùng tươi cười trên mặt hắn lập tức biến thành một loại như tay chơi lão luyện "sói cười", mặt mày chuyển biến, cái kiểu tươi cười mập mờ này, đúng là nét đặc thù nam nhân đều có tại những nơi như thế này.
(Sói cười: không hiểu nghĩa lắm, có thể là từ lóng dân mạng Trung Quốc, theo cách đoán của tại hạ thì có thể là từ "Dê già" củtruyenfull.vn
Cả trong đại sảnh. Kỳ thật chỉ có hai mươi tên quý tộc, nhưng lại chí ít có hơn một trăm người đàn bà. Đỗ Duy vừa tiến vào, liền có cảm giác hương khí xung quanh phiêu tán. Các loại mùi nước hoa quý giá, làm cho Đỗ Duy thậm chí không nhìn được ắch xì một cái.
Ngày thường trong giới quý tộc ăn mặc thanh khiết giống nhau, lúc này cũng đã quên mất bộ dáng của chính mình, Đỗ Duy đã nhìn thấy có mấy gã trái ôm phái ấp những cô gái mỹ lệ.
Cả đại sảnh được thiết kế thành một cái vòng tròn. Mà ở cái vòng tròn trong đại sảnh, xung quanh mặt khác bố trí một nơi giống như một cái hộp hình tròn nho nhỏ, chỉ là cái hộp này không có nắp, đơn giản chỉ dùng trân châu thượng đẳng xuyên thành một cái rèm treo. Đỗ Duy tùy ý đi vài bước, thậm chí giật mình nhìn thấy , tại mặt sau tấm rèm che, đã có nam nữ quần áo nửa cởi ở cùng một chỗ, lúc ẩn lúc hiện, còn mơ hồ truyến tới những hơi thở hổn hển rất nhỏ …….
Hoàng tử Thần đã hoàn toàn không còn chút vẻ "hoàng tử điện hạ" nữa. Hắn rất tự nhiên xuyên qua đám người, bắt chuyện với một ít bằng hữu quen thuộc, thậm chí tùy ý một cô gái nhìn qua rất mềm mại ôm trong lòng, sau đó lớn tiếng cười nói: " Đỗ Duy thân ái, bằng hữu của ta, tại sao ngài vẫn còn một mình chứ? Lão thiên của ta, ở chỗ này nếu như ngài vẫn còn một mình, chính là sẽ bị mọi người chê cười đó!"
Đỗ Duy cười khổ.
Xung quanh vô số ánh mắt đều đảo quanh trên người hắn. Dù sao bộ áo bào ma pháp sư chấm đất của hắn thật sự quá bắt mắt.
Ở nơi này, đàn bà chiếm đại đa số. Đỗ Duy ngày thường khó có thể thấy các dạng mỹ nữ như vậy ….. Hắn thậm chí hoài nghi, chỉ sợ rằng phần lớn mỹ nữ cả đế đô đều trong một đêm tập trung tại nơi này! Những mỹ nữ này vẻ phong tình khác nhau, hắn thấy bên trái mình có vài tên cười khúc khích ngồi đó đổ nước lên người những cô gái, đều là thân mặc một tầng lụa mỏng manh, thân thể mềm mại dưới tầng lụa mỏng như ẩn như hiện. Mà thậm chí có một cô gái cố ý quay về phía Đỗ Duy chậm rãi uốn éo thân thể. Mấy bộ vị mẫn cảm trên người, dưới lớp lụa mỏng mơ hồ lại càng lộ ra những đường nét rõ ràng …..
Phía bên phải, thậm chí còn hé ra đôi chân dài cao cao nõn nà mềm mại. Mỹ nữ không ngờ cứ như vậy khỏa thân một nửa nằm ở đằng kia, da thịt nàng thoáng có màu tiểu mạch nhàn nhạt, trông qua lại càng khỏe mạnh quyến rũ người ta, bờ ngực tròn như quả bóng. Eo lưng tinh tế, cặp đùi thon dài thẳng tắp, cả thân thể uốn éo một chút, hai ngón tay nhẹ nhàng nắn một quả bồ đào đặt trên bờ môi đỏ tươi khe khẽ liếm một cái, ánh mắt lại cố ý mang theo nhiệt hỏa khiêu khích nhìn Đỗ Duy.
(tiểu mạch: lúa mì- dùng để nấu bia hoặc làm bánh mì ở phương tây)
Làm cho Đỗ Duy cảm thấy dở khóc dở cười chính là……… toàn thân cô gái xích lõa này, lại hết lần này tới lần khác mang theo trê mặt một tấm lụa che nhàn nhạt, bao phủ hơn phân nửa khuôn mặt nàng…… loại toàn thân xích lõa này đều phơi bày ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác che đi bộ dáng khuôn mặt, hơn nữa vóc người nàng gần như hoàn mỹ , như vậy càng có khả năng kích thích dục vọng nam nhân! "Nhìn xem! Các nàng thích ngươi, bằng hữu của ta." Hoàng tử Thần thân thiết ôm chầm lấy bả vai Đỗ Duy, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: " Đi thôi, bằng hữu của ta, ta tin rằng người như ngươi, sẽ vô cùng được hoan nghênh ở chỗ này!"
Rất nhanh, có mấy cánh tay mềm mại bám chặt trên người Đỗ Duy, một người phụ nữ vóc người bốc lửa, mặc một bộ trường bào màu đỏ vô cùng lộ liễu, vạt áo trước ngực xẻ ra rất dài, thậm chí còn kéo tới rốn. Mà hai bên trường bào mở ra cũng rất lớn, tới tận cặp đùi lớn….. Đỗ Duy lơ đãng liếc nhìn nàng một cái, lập tức từ mấy góc độ trên người đều rõ ràng thêm một chút ……… Dưới áo người phụ nữ này, không mặc thứ gì cả!
" Ồ, một vị tiểu ma pháp sư thật dễ nhìn a." Người phụ nữ bốc lửa này có một đôi mắt hấp dẫn, nhẹ nhàng đem đôi môi lớn mật dán vào lỗ tai Đỗ Duy, sau đó thậm chí dùng đầu lưỡi liếm trên lỗ tai của hắn một chút, thấp giọng cười nói: " Ta cho tới bây giờ còn chưa thấy qua ma pháp sư tới nơi này đó. Ngài là quý tộc nhà ai vậy? Ô, lại có thể mang bộ dáng ma pháp sư tới nơi này vui đùa……Yeah. Đây quả là một chủ ý rất thiên tài a."
Dứt lời. Một đôi tay mềm mại đã đặt trên cổ Đỗ Duy, đôi tay nhỏ bé đã theo áo báo ma pháp sư nhẹ nhàng mơn trớn trong ngực Đỗ Duy. Đồng thời Đỗ Duy có thể cảm giác được có một thứ lồi lõm phía sau thân thể mình khe khẽ cọ xát……