Ác Ma Chi Sủng

Chương 70

Edit : Phương Thiên Vũ

Vũ Văn Lạc nín thở, anh sao đã quên chuyện hợp tác đều do Bùi Diệc xử lý chứ ? Tư Minh Dạ này rốt cuộc đến nhà anh làm cái gì ? Đặc biệt đến
quen em gái sao ?

Kiều Bối Nhi ôm cánh tay Tư Minh Dạ vẻ mặt kiên quyết nói,“Anh trai không dạy, tôi sẽ không học !”

Vũ Văn Lạc còn muốn phản đối, Lục Mạn Nhã lại giành trước nói,“Vậy
phiền Tư tổng !” Bà hiểu rất rõ Tư Minh Dạ không thể đắc tội, có thể
thuận ý của cậu ta liền cố gắng theo cậu ta là được, hơn nữa đem Kiều
Bối Nhi đẩy ra như vậy, Tịch Nhan có thể có nhiều cơ hội ở chung với
Lạc, tuy không như mong muốn nhưng kết quả cuối cùng như vậy cũng không
tệ lắm.

“Mẹ…” Vũ Văn Lạc rõ ràng không hài lòng.

Lục Mạn Nhã nhíu mày nhìn anh một cái,“Cứ quyết định như vậy đi !”
Hoàn toàn không cho Vũ Văn Lạc cơ hội phản bác, nói với Kiều Tịch Nhan ở bên cạnh,“Tịch Nhan, cùng bác gái ra vườn hoa đi.”

“Vâng !” Kiều Tịch Nhan nhìn Vũ Văn Lạc một cái, sau đó đỡ Lục Mạn Nhã đi ra ngoài.

Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói,“Đi thôi ! Chúng ta đi học !”

Kiều Bối Nhi nhìn anh, trong mắt đều là tò mò,“Chúng ta phải học cái gì ?”

Tư Minh Dạ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lộ ra mỉm cười,“Chúng ta trước học khiêu vũ thế nào ?”

Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng hai người thân mật gần gũi, trong lòng có
chút lên men, nhíu mày thật chặt sau đó đi lên thư phòng xử lý công sự.

Trong phòng, Kiều Bối Nhi cười tủm tỉm hỏi,“Chúng ta thật sự phải khiêu vũ ?”

Tư Minh Dạ nhếch môi,“Nếu không muốn khiêu vũ chúng ta cũng có thể làm cái khác !”

“Quên đi, vẫn là học khiêu vũ đi !” Kỳ thật cô là đang khiêu vũ, nhưng hiện tại không phải “đã quên” sao ?

Tư Minh Dạ nghiêm trang hỏi,“Em hiện tại cái gì cũng không biết đúng không ?”

Kiều Bối Nhi nghiêm túc gật đầu, đáng thương hỏi,“Em có phải ngốc lắm không ?”

Tư Minh Dạ nhẹ giọng an ủi nói,“Không có, bé cưng rất thông minh !”

“Phốc…” Kiều Bối Nhi nhịn không được cười ra tiếng, nâng mặt Tư Minh

Dạ lên nhìn,“Dạ, kỳ thật anh một chút cũng không lạnh !” Ít nhất ở trước mặt cô coi như là người bình thường !

Tư Minh Dạ nhíu mày, mở nhạc lên, trực tiếp đem Kiều Bối Nhi kéo vào
trong lòng, Kiều Bối Nhi đột nhiên đưa tay để ở trong ngực anh,“Chờ một
chút !”

“Làm sao vậy ?”

“Em thật sự là cái gì cũng không biết !” Vừa nói vừa đá dép có phim
hoạt hình trên chân xuống, sau đó trực tiếp đứng trên chân Tư Minh Dạ,
cánh tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn anh cười,“Bắt đầu học nên học như
vầy !”

Tư Minh Dạ cười cười, đưa tay ôm lấy cô, theo âm nhạc nhẹ nhàng di
chuyển bước chân, Kiều Bối Nhi lẳng lặng dán trên người anh, một lát
sau, liếc mắt cửa phòng đã đóng liền ngửa đầu hôn lên bạc môi kia.

Tư Minh Dạ ánh mắt lộ ra mỉm cười, ôm sát cô, anh hiện tại đương
nhiên không rảnh nói cho cô biết, kỳ thật cửa phòng không có khóa !

Có lẽ là quá mức tập trung, Tư Minh Dạ không có chú ý tới, cũng có lẽ là cố ý, hai người cách giường càng ngày càng gần, sau đó Tư Minh Dạ
chân đụng vào giường liền ngã về sau. Kiều Bối Nhi nằm ở trên người anh
đang muốn bật dậy lại bị Tư Minh Dạ chế trụ gáy, nụ hôn dịu dàng, tinh
tế nhưng dây dưa, Tư Minh Dạ lại hiền lành không có làm thêm cái gì
khác.

“Ba”

Vũ Văn Lạc cầm văn kiện trong tay ném lên bàn, phiền chán xoa nhẹ
thái dương, anh thật sự không có tâm trạng công tác. Đi ra thư phòng,
thấy một nữ giúp việc liền hỏi,“Biết phu nhân ở đâu không ?”

“Phu nhân cùng cô Tịch Nhan ở vườn hoa nói chuyện phiếm !”

“Tôi là hỏi cô Bối Nhi ở đâu ?”

Nữ giúp việc phản ứng lại,“Cô Bối Nhi ở trong phòng Tư tổng !” Cũng
không thể trách cô không phản ứng lại, vốn Vũ Văn Lạc bảo các cô gọi phu nhân Kiều Bối Nhi nhưng Lục Mạn Nhã sau khi đến đây không cho các cô
gọi như vậy, cũng không biết nên nghe ai, người làm cũng khó làm a !

Ở trong phòng Tư Minh Dạ ? Vũ Văn Lạc cau mày, không phải học khiêu
vũ sao ? Đến phòng Tư Minh Dạ học sao ? Anh có trực giác Tư Minh Dạ

không có lòng tốt.

“Két”

Tiếng vang rất nhỏ vang lên, Tư Minh Dạ vội vàng buông đôi môi Kiều
Bối Nhi ra, kỳ thật anh cũng không phải sợ Vũ Văn Lạc phát hiện nhưng
nếu bị phát hiện, bé cưng khẳng định sẽ tìm anh tính sổ. Hơn nữa bé cưng nói Vân Huyên kia thật sự có tính uy hiếp, anh không hy vọng bởi vì
mình tùy hứng mà khiến cô rơi vào nguy hiểm.

Kiều Bối Nhi hai mắt sương mù nhìn anh, tựa hồ còn có chút thẫn thờ.
Vũ Văn Lạc mở cửa ra liền thấy hai người ôm nhau nằm trên giường, sắc
mặt nháy mắt trở nên khó coi,“Các người đang làm cái gì ?”

Kiều Bối Nhi nháy mắt hoàn hồn, trừng mắt nhìn Tư Minh Dạ một cái,
anh sao mỗi lần đều không khóa cửa ! Sau đó từ trên người Tư Minh Dạ đi
xuống, chu miệng oán giận,“Anh trai thật ngốc, cư nhiên còn bị ngã !”

Tư Minh Dạ ngồi dậy, đưa tay kéo cô đến, phối hợp nói,“Rõ ràng là em không tiếp thu !”

Kiều Bối Nhi bĩu môi, được rồi ! Là cô hôn anh trước !

Vũ Văn Lạc nhìn hai người rõ ràng coi thường anh, trong lòng không
khỏi dâng lên cảm giác tức giận, giữ chặt cổ tay Kiều Bối Nhi kéo vào
trong lòng, giận dữ hét,“Kiều Bối Nhi, em tốt nhất phải làm rõ cho anh
ai mới là chồng em !” Nhẫn nại của anh có giới hạn, anh nỗ lực yêu nhưng không được đáp lại đã khiến cho anh rất căm tức, hiện tại cô còn cùng
người đàn ông khác thân thiết như vậy, anh sao còn có thể bình tĩnh đây ?

Kiều Bối Nhi rụt lui thân mình, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ,“Anh…”

Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh lùng, một tay bắt lấy cổ tay Vũ Văn Lạc, hơi
dùng một chút lực, Vũ Văn Lạc bị đau, không tự chủ được thả lỏng lực
đạo. Sau đó Tư Minh Dạ đưa tay ôm eo Kiều Bối Nhi kéo cô vào trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vũ Văn Lạc.

Vũ Văn Lạc tự nhiên không thể so Tư Minh Dạ, đại tổng tài trăm công
ngàn việc nhiều nhất học chút thuật phòng thân mà thôi, sao có thể là
đối thủ của Tư Minh Dạ ?

Nhìn Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ kéo vào trong lòng, Vũ Văn Lạc sắc mặt lại khó coi,“Bối Nhi, lại đây !”

“Không muốn !” Kiều Bối Nhi đưa tay ôm chặt Tư Minh Dạ, lã chã khóc
nói,“Anh, anh ta là người xấu, anh ta bắt nạt Bối Nhi, Bối Nhi không
muốn đi qua !”

Tư Minh Dạ vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ,“Được, không cần đi !”

Nhìn Kiều Bối Nhi bộ dáng sợ hãi, Vũ Văn Lạc trong mắt đều là ảo não, cũng biết rốt cục vì sao Kiều Bối Nhi lại dính Tư Minh Dạ như vậy rồi.
Anh thật đúng là không nghĩ tới luôn luôn lãnh khốc vô tình, làm việc
đuổi tận giết tuyệt như Tư Minh Dạ lại đối với Bối Nhi dịu dàng như vậy, kiên nhẫn như vậy. Bối Nhi hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, Tư Minh
Dạ đối với cô tốt, cô đương nhiên liền cho rằng anh ta người tốt, dính
bên người anh ta. Nhưng anh cũng không thể không nghi ngờ Tư Minh Dạ rốt cuộc có mục đích gì, khác thường tất có chuyện !

Anh không thể lại để cho Bối Nhi cùng anh ta ở cùng nhau, như vậy rất nguy hiểm ! Vũ Văn Lạc nhìn người đang ôm chặt Tư Minh Dạ, nhíu mày,
dịu dàng nói,“Bối Nhi ngoan, anh dẫn em đi ăn món điểm tâm ngọt được
không ?”

Hết chương 70