Ác Ma Chi Sủng

Chương 127

“Nam Cung Liệt !” Cư nhiên dám lừa anh !

“Khụ khụ… Tức giận lắm không tốt !”

Bùi Diệc hừ lạnh một tiếng, đưa tay ôm cậu vào trong lòng nhưng không hề dịu dàng. Nam Cung Liệt thở dài nói, “Lần sau tôi sẽ cẩn thận !”

“Cậu chờ bị tiên thi đi !”

Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, “Tôi còn chưa chết đâu !”

“Vậy tiên nhân !”

“Diệc, đầu đau quá !”

“Đau chết cũng đáng !”

“…”

Mấy chiếc xe dừng lại ở biệt thự nhà Vũ Văn, Kiều Tịch Nhan vui mừng đi ra đón, “Bối Nhi…”

Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, gật đầu với cô ta. Ánh mắt An Thụy ra hiệu liền có vài người mặc y phục đen dẫn đầu đi vào biệt thự. Kiều Tịch Nhan nhìn mấy người này liền nhíu mày hỏi, “Bối Nhi, làm gì vậy ?”

Kiều Bối Nhi cười cười, “Chị cũng biết em mang thai, có chút mùi em không thể ngửi được, nếu không sẽ nôn đến chóng mắt. Cho nên trước để cho bọn họ kiểm tra một chút !” Có trời biết đã bao lâu cô chưa có nôn !

Có Kiều Bối Nhi ở đây Tư Minh Dạ tự nhiên đặc biệt cẩn thận, bọn họ gọi điện thoại báo trước cho Kiều Tịch Nhan biết bọn họ hôm nay muốn tới. Nếu cô ta thật sự có quan hệ với Hắc Diễm bang thì không dám đảm bảo người Hắc Diễm bang sẽ không bố trí bom trong biệt thự. Đương nhiên phải kiểm tra trước.


Một lát sau vài người đi ra. Trong đó có một người thì thầm ở bên tai An Thụy, An Thụy hơi câu môi, nhìn Tư Minh Dạ rồi gật đầu.

Khóe miệng Tư Minh Dạ giơ lên lại mang theo một tia lạnh. Sau đó nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng nói, “Mệt không ? Chúng ta đi vào thôi !”

Kiều Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, vội vàng dẫn bọn họ đi vào. Khi cúi đầu trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

Ngồi xuống sô pha, Kiều Bối Nhi tựa vào người Tư Minh Dạ, nhìn về phía Kiều Tịch Nhan hỏi, “Chị, chị có chuyện gì ?”

Kiều Tịch Nhan trong lòng hừ lạnh, biết rõ còn cố hỏi ! Trên mặt cũng là cười rất dịu dàng, “Bối Nhi, em hẳn là biết tình hình hiện tại của tập đoàn Vũ Văn không tốt lắm !” Nói xong còn liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ một cái.

Vẻ mặt Kiều Bối Nhi nghi ngờ hỏi, “Thật vậy sao ?”

Kiều Tịch Nhan cắn chặt răng, trong lòng hừ lạnh, mày cứ giả vờ đi ! Dù sao mục đích hôm nay của cô cũng không phải thật sự vì tập đoàn Vũ Văn, cô tin Vũ Văn Lạc có thể xử lý tốt chuyện công ty.

“Ân, chị nghĩ Tư tổng hẳn là rất rõ. Bối Nhi, nể mặt chị, em có thể nói với Tư tổng bỏ qua cho tập đoàn Vũ Văn không ?”

Phạm Bảo Nhi ấn Lam Tư đang đứng, nói nhỏ, “Người phụ nữ này nhìn thật đáng ghét !”

Kiều Bối Nhi vẻ mặt khó xử, nhìn Tư Minh Dạ, thật cẩn thận kêu một tiếng, “Dạ…”

Tư Minh Dạ nghiêm mặt phun ra hai chữ, “Không được !” Kiều Bối Nhi ủy khuất rút tay về, như muốn khóc nhìn về phía Kiều Tịch Nhan.

Kiều Tịch Nhan trong lòng cười lạnh, xem ra Tư Minh Dạ đối với nó cũng không tốt lắm !


Tiếng động cơ ô tô bên ngoài truyền đến, Kiều Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ là Vũ Văn Lạc trở về ? Lúc này anh ta không phải nên ở công ty xử lý việc sao ?

Chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Lạc đi vào phòng khách. Vừa rồi ở bên ngoài thấy nhiều chiếc xe, không nghĩ tới cư nhiên là Tư Minh Dạ. Híp mắt, Vũ Văn Lạc trầm giọng hỏi, “Tư tổng tới nhà của tôi làm gì ?”

Kiều Tịch Nhan có chút sốt ruột, cô không nghĩ tới Vũ Văn Lạc lại trở về. Khóe miệng giật giật, cô nói, “Lạc, là em nhớ Bối Nhi cho nên mới mời em ấy đến nhà chơi.”

Vũ Văn Lạc nhíu mày nhìn cô ta một cái. Vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn Tư Minh Dạ cười lạnh nói, “Tư tổng mang nhiều người đến như vậy không biết còn tưởng là hắc đạo sống mái với nhau đâu !”

Cũng không đúng, Phạm Bảo Nhi, Lam Tư, An Thụy, Diệp Hạm đều đến, còn có mấy tên thủ hạ. Tuy cũng coi như không nhiều người lắm nhưng nhìn qua thật đúng là như lão đại hắc đạo gặp mặt. Vũ Văn Lạc không biết là càng nhiều người hơn còn ở bên ngoài.

Thấy Tư Minh Dạ vốn không để ý tới anh, trong mắt Vũ Văn Lạc không khỏi dâng lên một tia tức giận, mắt loạn chuyển đến Kiều Bối Nhi lại không khỏi có vẻ mặt phức tạp.

Có Vũ Văn Lạc ở đây, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trầm mặc, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhìn qua có chút lo lắng. Kiều Bối Nhi cũng không có hứng thú bắt chuyện cho nên trong đại sảnh nhiều người như vậy, cư nhiên dị thường im lặng.

*****

“Lần này tôi nhất định phải làm cho Tư Minh Dạ chết !” Đoạn Phi Ưng vẻ mặt âm ngoan, nghĩ đến toàn bộ Phi Ưng bang của hắn đều bị Tư Minh Dạ phá hủy thì lại muốn đem Tư Minh Dạ bầm thây vạn đoạn.

Tức Mặc Diễm nhíu mày nói, “Tư Minh Dạ khó đối phó, lại có Lam Tư cùng An Thụy ở đây, chúng ta vẫn là cẩn thận chút !”

Đoạn Phi Ưng cũng còn chưa có mất đi lý trí, tuy hiện tại Tư Minh Dạ đã là cá nằm trong chậu nhưng kia là Tư Minh Dạ. Bọn họ lần này chính là liều mạng toàn bộ, một khi sơ suất, bọn họ có thể thật sự không thể trở mình !

Đoạn Phi Ưng trầm mặc trong chốc lát, trong mắt xẹt qua một ý cười lạnh như băng, “Tư Minh Dạ giống như rất coi trọng vợ trước của Vũ Văn Lạc !”

Tức Mặc Diễm vẻ mặt nghiêm nghị, “Nghe nói người phụ nữ kia mang thai, Tư Minh Dạ một tấc cũng không rời, xem ra là rất để ý người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ kia bây giờ đang ở cùng Tư Minh Dạ, chúng ta phải xuống tay như thế nào ?”

Đoạn Phi Ưng cười nói, “Hiện tại chúng ta không cần bắt người phụ nữ kia tới uy hiếp Tư Minh Dạ, chỉ cần ả ta xảy ra một chút việc thì Tư Minh Dạ sẽ hoảng, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đối phó được mấy người bọn họ sao ?”

Tức Mặc Diễm nhếch môi, hiển nhiên rất đồng ý.

Không khí quá mức trầm mặc làm cho người ta không được tự nhiên. Kiều Tịch Nhan lén liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc một cái, sau đó cười nói, “Thật sự là ngại quá, tôi cũng đã quên chuẩn bị đồ uống cho mọi người !”