Ác Ma Ca Ca

Chương 242: Đại kết cục – the end

Mạc Anh xin chào các bạn, đây đã là chương cuối cùng rồi, cũng là lúc chúng ta phải nói lời tạm biệt và chúc phúc cho Dật ca với Nhạc Nhạc,. Suốt một chặng đường dài, “Ác Ma Ca Ca” có lẽ đã để lại trong lòng mỗi người một chút gì đó đáng suy nghĩ. Đã cùng nhau cười, cùng khóc, và cùng có cả những căm phẫn, nhưng đến phút cuối, sẽ có cả những tình cảm dành cho nhau. Cảm ơn các bạn đã luôn dõi theo từng bước chân của hai người bọn họ, luôn bảo về, bênh vực cho hạnh phúc giản đơn của bọn họ. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Mạc Anh.

Mình hi vọng các bạn sẽ hài lòng với kết cục này của má Hương dành cho Dật ca và Nhạc Nhạc, những tâm tư tình cảm trong lòng bao lâu nay, hi vọng các bạn có thể viết nó thành lời, cùng nhau giãi bày, chia sẻ, để luôn có những kỉ niệm đẹp về nhau.

Kết thúc “Ác Ma Ca Ca”, vẫn chưa phải là kết thúc tất cả, Mạc Anh vẫn sẽ tiếp tục viết truyện của chính mình, vẫn sẽ không từ bỏ các bạn đọc thân thương! 

Cảm ơn các bạn đã ủng lắng nghe mấy lời dông dài của mình.

Chúc các bạn một ngày tràn đầy niềm vui!

Chương 242: Đại kết Cục – The End 

Trì Hải Hoan khẽ nhắm mắt, thân thể dùng sức lay động muốn thoát ra khỏi tay Hải Nhạc, Hải Nhạc không còn sức lực nắm được còng tay nữa! 

“Hải Nhạc, hãy chăm sóc mẹ thay chị! Chị đã tổn thương bà ấy, hãy thay chị xin lỗi bà ấy!”

Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên nói với Hải Nhạc, lúc này còng tay hoàn toàn tuột khỏi tay của Hải Nhạc, Trì Hải Hoan cứ thế thẳng tắp rơi xuống!

“Chị! Không cần!” 

Hải Nhạc điên cuồng gào to lên, bàn tay trống rỗng rủ xuống không trung, từng giọt máu cứ thế chảy xuống theo thân thể của Trì Hải Hoan.

Rất nhanh, phía dưới oành một tiếng, Hải Nhạc không thể tin nổi Trì Hải Hoan cứ thế mà từ bỏ tính mạng của mình. Tạ Thư Dật nhanh chóng kéo Hải Nhạc lên, cô nhào vào trong ngực hắn khóc rống lên.

Mà phía dưới cũng truyền đến tiếng khóc thất thanh của mẹ Hải Nhạc, cô nghe được càng khóc dữ dội hơn.

“Tạ tiểu thư, cô cũng đã tận lực rồi, Là cô ấy tự mình muốn tìm đến cái chết, không phải là chúng ta không cứu cô ấy!”

Viên cảnh sát cố gắng an ủi Hải Nhạc.

“Chị quá ngu! Quá ngu! Nhiều người cải tạo ở trong tù rất tốt, tại sao chị lại không muốn đi? Tại sao?” Hải Nhạc khóc rống lên.

Tạ Thư Dật cũng một hồi chán nản trong lòng, hắn không biết an ủi Hải Nhạc như thế nào, ôm cô vào lòng mình chặt hơn, chứng kiến cảnh này, thực sự là quá sức chịu đựng với Hải Nhạc.

Tiểu Bảo Tiểu Bối thận trọng kéo vạt áo của Hải Nhạc. Hải Nhạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Tiểu Bối, sau đó cô ngồi chổm hổm ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, tiếp tục khóc nấc lên.

Tiểu Bảo thương tâm nói:

“Mẹ, đừng khóc! Dì là người xấu, không đáng để mẹ phải khóc! Dì muốn giết mẹ, còn muốn ném con xuống lầu! Không cần khóc vì dì ta!” 

Hải Nhạc nghe Tiểu Bảo nói như vậy, cô nức nở nói:

“Tiểu Bảo, mẹ biết dì là người xấu, nhưng dì ấy là chị của mẹ, giống như quan hệ anh em giữa con và Tiểu Bối. Biết là dì xấu xa nhưng mẹ vẫn không nhịn được khóc vì dì ấy!”

Tiểu Bảo đã hiểu ra, nó vỗ vỗ vai an ủi Hải Nhạc: 

“Mẹ, vậy mẹ khóc đi, khóc cho thoải mái! Tiểu Bảo cũng muốn khóc, trong lòng cũng rất khó chịu! Mẹ cứ khóc đi”

Hải Nhạc ôm Tiểu Bảo đau khổ khóc rống lên, cô và Trì Hải Hoan dù không ưa gì nhau nhưng cô không muốn cô ấy phải chết!

“Nhạc Nhạc! Đừng khóc! Đây là do chính cô ấy lựa chọn! Chúng ta nên đi về thôi!” Tạ Thư Dật cũng ngồi chồm hổm bên cạnh, an ủi người mình yêu.

Trì Hải Hoan cứ thế mà ra đi, nói thật, trong lòng của Tạ Thư Dật cũng rất khổ sở. Hắn quả thật rất hận cô ta, nhưng cô ta lại chết trước mặt hắn khiến trong lòng hắn không khỏi bi thương. Dù sao cô ta cũng đã từng là một sinh mệnh sống sờ sờ.

Hải Nhạc nâng lên đôi mắt đẫm lệ hướng về Tạ Thư Dật gật đầu một cái, sau đó cô ôm Tiểu Bảo, Tạ Thư Dật ôm Tiểu Bối cùng nhau đứng dậy, đoàn người yên lặng rời khỏi gác chuông.


Khi bước xuống lầu, Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc cũng đang đứng ở đó. Sở Lâm Phong và Lâm Đế Uy thấy Hải Nhạc an toàn đi xuống, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ bước đến ôm lấy Tiểu Bảo Tiểu Bối để cho Hải Nhạc và Thư Dật đến bên an ủi mẹ Hải Nhạc.

Các bác sĩ và y tá cũng từ trên xe cứu thương nhảy xuống, đứng trước mặt Trì Hải Hoan khám xét hồi lâu, sau đó đứng lên nói:

“Đã không cứu được nữa!”

Mẹ Hải Nhạc không khỏi té xỉu trong ngực Tạ ba ba, Hải Nhạc cũng không đành lòng nhìn tình trạng thê thảm của Trì Hải Hoan, cô cúi người ở trong ngực Tạ Thư Dật, không ngừng được nước mắt của mình. Tạ Thư Dật chỉ đành phải đưa cô vào trong xe, sau đó ôm hai đứa bé vào ngồi bên cạnh Hải Nhạc, nhẹ nhàng nói:

“Anh đi xem cha mẹ một chút! Em đừng quá thương tâm!“

Hải Nhạc nén lệ gật đầu, xe cứu thương cuối cùng cũng mang xác của Trì Hải Hoan đi, mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba cũng đi cùng đến bệnh viện.

Tạ Thư Dật ngồi trên xe thở dài một cái, yên lặng khởi động xe, hai đứa bé vì quá mệt mỏi cũng đã sớm vùi vào lòng Hải Nhạc ngủ thiếp đi rồi.

“Nhạc Nhạc, chúng ta đưa con về nhà trước, sau đó đến bệnh viện xem một chút!” Tạ Thư Dật khẽ nói.

“Vâng!”

Hải Nhạc thất thần gật đầu một cái.

Tạ Thư Dật lại không khỏi thở dài một lần nữa, nếu như Trì Hải Hoan biết cô ta chết đi khiến cho mẹ và em gái mình bi thương như vậy, không biết trong lòng cô ta sẽ nghĩ sao.

Tâm tình của hắn cũng rất nặng nề, Trì Hải Hoan lại lựa chọn cái chết thê thảm như vậy, hắn thà rằng cô ta bị điên, ít nhất là người vẫn còn sống, Hải Nhạc và mẹ cũng sẽ không thương tâm đến như vậy!

Tạ Thư Dật và Hải Nhạc đưa hai đứa bé về nhà nghỉ ngơi, sau đó lại cùng nhau đi tới bệnh viện. Lúc này, mẹ Hải Nhạc đã tỉnh lại, Hải Nhạc ngồi trước giường bệnh của bà, hai mẹ con không khỏi ôm lấy nhau khóc rống lên.

“Mẹ biết nó sẽ đi vào con đường này, nhưng thật không có nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy! Hải Nhạc, mẹ rất đau! Mẹ biết là nó làm ra rất nhiều chuyện sai trái, không ai có thể tha thứ, nhưng mà mẹ rất đau, rất đau! Nó dù sao cũng là đứa con gái mà mẹ dứt ruột đẻ ra!” Mẹ Hải Nhạc vỗ ngực liên tục, nước mắt giàn dụa.

“Mẹ, con biết, con đều biết!” 

Hải Nhạc nén lệ an ủi mẹ: “Đây chính là lựa chọn của chị ấy, chúng ta có muốn cũng không thể làm gì! Mẹ, đừng quá đau lòng!”

“Làm sao mẹ có thể không đau lòng? Trước kia, trong lòng mẹ quả thật là hận nó sao không chết đi, bây giờ nó thật sự đã chết rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao mẹ có thể không đau lòng? Nó rõ ràng có một cuộc sống rất tốt, tại sao cứ nhất quyết đi vào con đường này! Đi vào con đường này để rồi chết thảm như vậy!” Mẹ Hải Nhạc khóc rống nói.

Hải Nhạc không biết nói gì, chỉ biết ngồi ôm lấy bà, cùng bà khóc cho đến khi mỏi mệt, đợi bà ngủ rồi Hải Nhạc mới mệt mỏi đứng lên.

“Nhạc Nhạc, con đi về đi, cha sẽ ở đây với mẹ!” Tạ ba ba nói.

“Cha, con sẽ ở đây, cha đi nghỉ ngơi một chút!” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc liền cự tuyệt hai cha con: “Không, con sẽ ở lại. Cha và Thư Dật hãy về nhà trước!”

“Không nên tranh cãi nữa, hai đứa mau về nhà đi!” Tạ ba ba kiên quyết hướng bọn họ phất tay, trải qua chuyện lần này của Trì Hải Hoan, tóc của ông cũng bạc đi hơn nửa rồi. Dù sao, Hải Hoan cũng là con gái của vợ ông, còn là con gái nuôi của ông, con người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Hải Nhạc và Thư Dật chỉ đành phải cùng nhau về nhà. Hải Nhạc vô thần nhìn chằm chằm phía trước nói với Tạ Thư Dật:

“Thư Dật, em muốn đẩy lùi hôn sự lại để sau rồi nói. Bây giờ, em không có ý định kết hôn.”

Tạ Thư Dật ngẩn ra, suy nghĩ một chút, Tạ gia thời gian này đang đắm chìm vào nỗi bi thương trong cái chết của Trì Hải Hoan, kết hôn vào lúc này, đúng là không thích hợp.

“Được! Chờ qua bảy ngày của Hải Hoan rồi hãy nói.” Tạ Thư Dật nói.

“Không! Em muốn kéo dài hai, ba tháng. Chờ em khôi phục tâm tình rồi nói.” Hải Nhạc vẫn vô định mà nói với hắn.

Tạ Thư Dật ngớ ngẩn, hắn có chút không ngờ Hải Nhạc lại muốn dời lâu như vậy! Hắn không khỏi thở dài một cái, gật đầu đáp ứng:

“Được rồi! Chờ hai tháng cũng không sao? Tóm lại anh đã chờ lâu như vậy cũng không bận tâm thêm hai ba tháng!”

“Thư Dật, cám ơn anh!” Hải Nhạc xào xạc nói.

Tạ gia vẫn như cũ, cử hành tang lễ cho Trì Hải Hoan rất long trọng, chỉ có điều, lần này không hề giống mấy năm trước. Mà Tạ Thư Dật cũng tuyên bố hôn lễ của hắn và Hải Nhạc sẽ lùi lại hai tháng, tin tức này nhất thời lại đứng trang nhất của các mặt báo suốt một tuần lễ.

Qua bảy ngày của Trì Hải Hoan, Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc vẫn không gỡ bỏ được bóng ma trong lòng, hắn liền nói với cô:

“Ở nhà tâm tình em không tốt, cùng anh đi ra nước ngoài một vòng giải sầu nhé!”

Đúng là ở nhà Hải Nhạc sẽ thường xuyên nhớ tới Trì Hải Hoan, tâm tình ngày càng sa sút, nghe Tạ Thư Dật đề nghị như vậy, cảm thấy cũng không tệ, cô cũng muốn đi ra ngoài giải tỏa một chút, nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới.

“Được rồi! Muốn đưa em đi đâu? Chúng ta cũng đưa cả Tiểu Bảo Tiểu Bối đi cùng chứ?” Hải Nhạc nói.

“Không, Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ ở nhà. Có các con, thì cha mẹ mới có thể vơi bớt nỗi đau đớn khi Hải Hoan rời đi!” Tạ Thư Dật cưng chiều nhìn cô nói.

“Vậy là anh đã nghĩ xong nơi để đi rồi?” Hải Nhạc hỏi.


“Đúng vậy, đó là một nơi rất đẹp!” Tạ Thư Dật ghé sát mặt cô, có chút thần bí nói.

Thì ra, nơi rất đẹp mà hắn đưa cô đến chính là Maldives, Hải Nhạc có chút giật mình:

“Không phải anh nói là chờ chúng ta kết hôn sẽ tới đây hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao bây giờ lại dẫn em tới đây?” 

“Thật ra thì, thời gian này, chính là tuần trăng mật mà chúng ta đã dự kiến! Bà xã, chúng ta cùng hưởng tuần trăng mật chứ?” Tạ Thư Dật ôm eo Hải Nhạc, nở nụ cười.

Khi máy bay đáp xuống Maldives, Hải Nhạc vừa đặt chân xuống cô liền thấy yêu quốc gia này, những hàng dừa đuổi nhau chạy dọc theo bờ cát trắng như trải thành một tấm thảm khổng lồ, nước biển xanh biếc dập dờn, cảnh đẹp hệt như một quốc gia trong câu chuyện cổ tích. 

Hải Nhạc và Tạ Thư Dật lần đầu tiên đặt chân lên Đào Thiên Đường xinh đẹp, nơi đó đều là hoa tươi, không khí trong lành thoang thoảng mùi hoa, nước biển trong suốt chói mắt bao phủ lên những dải san hô tuyệt đẹp, Hải Nhạc lập tức cảm giác như mình đang ở trên thiên đường.

Ban ngày, Hải Nhạc và Thư Dật nếu không ở trên bờ cát đi dạo, phơi nắng thì cùng nhau lướt sóng, lặn sâu xuống biển. Lặn xuống đáy biển, Hải Nhạc phát hiện ra thế giới biển cả hóa ra lại đẹp đến như vậy, đàn cá Ngũ Sắc và cá cảnh nhiệt đới hòa lẫn vào nhau, bơi lượn qua những rặng san hô hùng vĩ. Hải Nhạc cứ ngỡ rằng mình đang đi lạc vào Long cung trong truyền thuyết, đáy biển hùng vĩ cùng những đàn cá cảnh nhiệt đới bơi lượn trước mặt, đã phần nào khiến cô quên đi Trì Hải Hoan và xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. 

Tạ Thư Dật mỗi ngày đều mang cô đến một cảnh đẹp khác nhau, mang lại cho cô rất nhiều niềm vui, cô cơ hồ đối với mảnh đất xinh đẹp này quyến luyến, chơi vui đến quên cả trời đất rồi.

“Thư Dật, thật sự rất cám ơn anh đã đưa em đến một nơi xinh đẹp như vậy!” 

Hải Nhạc vui vẻ uống nước dừa trên tay, nằm trên Thủy Thượng ốc, từng cơn gió mát lạnh lướt qua da thịt thật thoải mái, cô ngẩng đầu lên nhìn vì sao sáng chói trên bầu trời, cảm thán nói.

“Anh biết ngay là em sẽ thích!” 

Tạ Thư Dật ôn nhu nói, bọn họ ở Maldives cũng đã gần hai tháng nay, bóng ma trong lòng Hải Nhạc về Trì Hải Hoan gần như cũng đã sớm tiêu tan rồi, hắn đưa cô tới đây cũng chính là vì mục đích này. Nghĩ lại, Maldives đúng là nơi mà hắn chọn để bọn họ hưởng tuần trăng mật, nhưng trước đó, hắn đã từng nói sẽ đưa cô tới đây để hưởng thụ cái cảnh đẹp như trong mơ này.

“Thư Dật, có anh, em thật sự rất hạnh phúc!” 

Hải Nhạc ngọt ngào tựa vào trong ngực Tạ Thư Dật, dịu dàng nói.

“Anh cũng thế!”

Tạ Thư Dật nâng cằm Hải Nhạc lên, khẽ hôn lên hai má cô, cuối cùng, nụ hôn nhu hòa từ từ biến thành nụ hôn nóng bỏng, kích tình.

Cảnh biển về đêm thật xinh đẹp, dưới hàng dừa êm ả là một cảnh kích tình, đầy lãng mạn và nóng bỏng.

Ánh sáng mặt trời tràn đầy năng lượng chiếu thẳng vào căn phòng. Hải Nhạc khẽ mở mắt, căn phòng vẫn tràn ngập hương vị kích tình của đêm qua. Hải Nhạc ngắm nhìn Tạ Thư Dật vẫn đang ngủ say, trên mặt cô không khỏi hé ra nụ cười hạnh phúc. Thì ra, trên đời này chuyện hạnh phúc nhất chính là sáng sớm có thể tận mắt nhìn thấy người mình yêu đang ngủ bên cạnh mình, mà mình đang gối đầu lên khuỷu tay của người ấy!

Cô khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của Tạ Thư Dật, từ năm tám tuổi đến mười lăm tuổi, người đàn ông này đã mang đến cho cô biết bao nhiêu là đau khổ, cô còn cho rằng, hắn sẽ hành hạ cô cả đời đấy! Nhưng cuối cùng hắn lại chuyển hướng, đột ngột khiến cô trầm luân vào tình yêu tuyệt vời nhất! Cho tới bây giờ, tình yêu của hắn dành cho cô không những không nhạt đi mà còn sâu đậm, nồng nhiệt hơn, dùng cả trái tim toàn tâm toàn ý mà yêu cô! 

Hải Hoan nói rất đúng, Tạ Hải Nhạc cô thực sự quá may mắn mới có được tình yêu vĩnh cửu của hắn, hắn vẫn có thể yêu cô cho đến chân trời góc bể sao? Cô khẳng định đáp án là có! Hắn nhất định sẽ nắm tay cô cùng nhau đi đến già!

Hải Nhạc tưởng tượng ra bộ dáng già khọm của Tạ Thư Dật với hàm răng móm mém, cô không khỏi cười khanh khách thành tiếng.

Nhưng mà lúc đó hắn vẫn sẽ yêu cô, bất kể cô có già thế nào, hắn cũng vẫn yêu cô!

Cô cũng thương hắn! Rất yêu! Rất yêu! Nếu như không thương hắn, thì cô sao có thể còn sống trên cõi đời này, lấy đâu ra động lực để sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối? Cô cam nguyện chịu đựng tất cả chỉ vì cô thương hắn! Chỉ vì hi vọng có một ngày nào đó sẽ lại được dựa vào trong ngực của hắn! Mà hết thảy đây đều đã trở thành hiện thực, cô bây giờ lại được nằm trong vòng tay ấm áp của hắn!

Hải Nhạc đột nhiên chảy nước mắt, cô cũng không biết là vì cái gì, tóm lại cô chỉ muốn rơi lệ.

“Thư Dật, chúng ta yêu nhau cả đời đến già được không?” 

Hải Nhạc lẩm bẩm nói, sau đó nhẹ nhàng ấn lên môi Tạ Thư Dật một nụ hôn.

“Ừ, chúng ta sẽ yêu nhau cả đời cho đến già!”

Lúc này Tạ Thư Dật đột nhiên tỉnh táo mở miệng, mà đôi mắt của hắn cũng nở ra nụ cười thành hai vầng bán nguyệt.

“Đáng ghét, anh còn giả bộ ngủ!” Hải Nhạc hờn dỗi đập một cái lên bờ ngực rắn chắc của hắn.

“Anh là hoàng tử chờ công chúa đến hôn đánh thức anh!”

Thư Dật nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hải Nhạc đặt lên trái tim mình nói:

“Nghe được giọng nói của em, nó chỉ vì em mà nhảy lên, chỉ cần nó còn nhúc nhích một ngày anh vẫn sẽ yêu em không bao giờ dừng lại, giống như trái tim này vẫn không nhảy lên, lòng của anh cũng không bao giờ dừng lại.”

“Thư Dật…” Hải Nhạc không khỏi bị hành động và lời nói chân tình của hắn làm cho cảm động, cô nghẹn ngào gọi tên hắn.

“Công chúa của anh! Nhạc Nhạc của anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cùng nhau từ từ già đi. Nhưng trước hết, nhân lúc còn trẻ, chúng ta nên hưởng thụ tình yêu của chúng ta thật tốt!”

Tạ Thư Dật vừa dứt lời liền hôn lên đôi môi ngọt ngào của Hải Nhạc, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng.

Khi hai người đang đắm chìm vào nụ hôn kích tình, đột nhiên trong bụng Hải Nhạc vọt tới một hồi ghê tởm, cô không khỏi vội vàng đẩy Tạ Thư Dật ra. Tạ Thư Dật không hiểu, ngơ ngác nhìn cô hỏi:

“Làm sao vậy?”

Hải Nhạc không nói lời gì, bụm miệng chạy ra cạnh cửa nôn xuống biển một trận.


“Uy, người phụ này, em thật sự khiến anh đau lòng đó! Nụ hôn của anh lại khiến cho em ghê tởm buồn nôn như vậy sao?” 

Tạ Thư Dật có chút không vui kháng nghị.

Hải Nhạc nôn mửa một hồi, quay đầu lại lau lau khóe miệng, áy náy xin lỗi Tạ Thư Dật:

“Có thể là tối hôm qua ăn hải sản nướng nên đau bụng rồi.”

“Phải không?”

Tạ Thư Dật không khỏi cau chặt chân mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng khuôn mặt, hắn hớn hở bò tới trước mặt Hải Nhạc, hưng phấn nói:

“Nhạc Nhạc, anh cảm thấy có thể có một khả năng khác! Không phải là có thể mà là chắc chắn, trong bụng em đã có Tiểu Hôn Tiểu Ái rồi!”

Hải Nhạc há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tạ Thư Dật: 

“Làm sao có thể? Không phải là anh vẫn luôn có làm các biện pháp sao? Làm sao có thể có Tiểu Hôn Tiểu Ái?”

Tạ Thư Dật đứng lên cười xấu xa, ranh mãnh nói:

“Cái này còn phải nói, mầm mống của anh sức xuyên không kém gì viên đạn a, ngay cả bao cao su (BCS) cũng có thể xuyên qua! Nhạc Nhạc đây chính là chuyện cực kì vui! Chúc mừng em lại sắp làm mẹ rồi! Dĩ nhiên anh cũng tự chúc mừng mình sắp được làm ba ba!”

“Không cần! Em một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có! Em không muốn bây giờ có Tiểu Hôn Tiểu Ái! Em vẫn còn chưa bắt đầu kế hoạch cho cuộc sống mới của mình, tại sao lại xuất hiện Tiểu Hôn Tiểu Ái chứ?” Hải Nhạc khóc không ra nước mắt.

“Nhạc Nhạc, đây là chuyện vui, chúng ta mau chóng về nhà kết hôn đi! Ngày mai sẽ lên đường! Nếu như để bụng của em càng ngày càng lớn lên, người ta sẽ nói là em vì có con mới cưới đó nha!”

Tạ Thư Dật hớn hở nói không ngừng.

Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật cứ luôn miệng chắc chắn là cô mang thai, cô đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

“Đợi đã nào!....... Làm sao anh biết em mang thai? Anh cứ khẳng định như vậy?” Hải Nhạc hoài nghi hỏi.

“Em mới nôn khan, không phải là có em bé thì là cái gì?” Tạ Thư Dật cười gian nói.

“Không đúng! Em nhớ lần trước có Tiểu Bảo Tiểu Bối, anh rõ ràng có làm các biện pháp, nhưng em lại vẫn có Tiểu Bảo Tiểu Bối, lần này lại như vậy! Anh có làm biện pháp, nhưng mà lại có!”

Hải Nhạc nói một hồi, đột nhiên như bừng tỉnh ra, cô không khỏi kêu to lên, cầm gối ném vào đầu Tạ Thư Dật:

“Tạ Thư Dật! Đồ khốn nhà anh! Anh dám động tay động chân lên BCS! Nhất định là anh đã động tay động chân lên BCS đó! Làm sao anh có thể như vậy?”

“Bà xã, đừng đánh anh mà! Anh thừa nhận, lúc có Tiểu Bảo Tiểu Bối, đúng là anh đã động tay động chân vào BCS một chút, nhưng mà lần này lại ở một nơi đẹp như vậy, anh còn muốn nghỉ ngơi lâu hơn nữa, làm sao có thể gian lận trên BCS được? Lần này là ngoài ý muốn! Đơn thuần là ngoài ý muốn!” Tạ Thư Dật hai tay ôm đầu giải thích.

“Hứ, nhất định là anh! Nhất định là anh giở trò! Tạ Thư Dật, cho dù em không tức giận, em cũng sẽ không gả cho anh! Không gả cho anh! Anh không hề quan tâm đến cảm nhận của em! Cứ một mực để cho em có Bảo bảo, em không muốn gả cho anh!”

Hải Nhạc chu môi nói, trong mắt cũng rưng rưng nước mắt.

Tạ Thư Dật thấy cô có vẻ không giống như làm bộ tức giận, hắn gấp gáp kéo tay cô giải thích:

“Nhạc Nhạc, tin tưởng anh! Lần này anh thật sự không có! Không cho phép em nói không lấy chồng, mau thu lại lời nói vừa rồi!”

“Không lấy chồng!” Hải Nhạc trừng mắt liếc hắn một cái.

“Em không gả cho anh thì muốn gả cho ai chứ?”

Tạ Thư Dật có chút nóng nảy, lần này Hải Nhạc mang thai, không thể trách hắn được! Hắn thật sự không có táy máy tay chân lên BCS, Tiểu Hôn Tiểu Ái này tại sao lại không kịp chờ đợi cứ thế mà đến như vậy chứ?

Hắn không khỏi kéo Hải Nhạc vào trong lòng, hung hăng cho cô một nụ hôn, sau đó nói:

“Có lấy chồng hay không?”

“Không lấy chồng! Anh quá ghê tởm! Không hề để em vào trong mắt! Đồ đầu heo tự đại cuồng! Chỉ muốn dùng đứa con để trói em lại!” 

Hải Nhạc không chút nào muốn thỏa hiệp, ủ rũ nói. Không phải là cô không muốn có con, chỉ có điều không phải là lúc này! Kế hoạch tốt đẹp mà cô vạch ra lại vì đột nhiên có thai mà phá hỏng tất cả! 

Lúc này Tạ Thư Dật đột nhiên giở trò với Hải Nhạc, Hải Nhạc không nhịn được, cười lên ha hả:

“Đừng mà, thật là nhột!”

“Nói gả cho anh! Anh liền dừng tay!”

“Không lấy chồng!”

“Nói gả!”


“Không nói!”

“Gả? Không lấy chồng, huh? Gả? Không lấy chồng hử?

“Không lấy chồng! Không lấy chồng!”

“Không lấy chồng? Gả? Không lấy chồng? Gả? Gả?” Cứ sau một câu hỏi, Tạ Thư Dật lại điên cuồng thọc lét Hải Nhạc, đến khi Hải Nhạc không thể chịu nổi nữa.

“Gả! Gả!” Hải Nhạc bất lực, vừa cười vừa nói.

“Rất tốt! Vậy ngày mai chúng ta sẽ về Đài Bắc chuẩn bị kết hôn, yên lặng chờ đến ngày Tiểu Hôn Tiểu Ái giá lâm!”

Tạ Thư Dật rốt cuộc hài lòng buông tay.

Bị hắn chọc cười đến thở không ra hơi, Hải Nhạc ý thức được mình nói sai rồi thì cũng đã muộn, ai bảo cô lại sợ nhột chứ!

“Được rồi! Em sẽ gả cho anh, nhưng anh phải chịu phạt?” Hải Nhạc trợn mắt nhìn Tạ Thư Dật đang ngoác miệng cười đắc ý.

“Em muốn trừng phạt thế nào?” Tạ Thư Dật ngả ngớn cười nói.

“Anh ra đứng ở cạnh cửa đi!” Hải Nhạc không đổi giọng nói.

“Em muốn anh úp mặt vào tường sám hối sao, vậy chẳng thà để anh nhìn ra biển suy ngẫm một chút!”

Tạ Thư Dật có chút không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn theo lời của Hải Nhạc, ra đứng ở cạnh cửa:

“ Rồi thế nào nữa?”

Nhạc Nhạc đứng lên, từ từ đi tới trước mặt hắn, có chút suy tư nói:

“Làm thế nào? Để em nghĩ!”

Sau đó cô giơ tay lên vuốt ve ngực Tạ Thư Dật, đột nhiên đẩy hắn một cái, Tạ Thư Dật không kịp chuẩn bị cứ thế ngã nhào xuống biển.

“Tạ Thư Dật, mau nhận lỗi với em! Em sẽ kéo anh lên.”

Hải Nhạc mỉm cười, mở trừng hai mắt kiêu ngạo nhìn Tạ Thư Dật, nhìn hắn chật vật trong nước, tâm tình cô đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

“Bà xã, là lỗi của anh! Anh không nên gieo giống sai mùa! Vậy đã được chưa? Kéo anh lên trước đi, nước biển buổi sáng rất lạnh đấy!” Tạ Thư Dật ủy khuất, dẻo mỏ nói.

Hải Nhạc nghe Tạ Thư Dật nói nước biển rất lạnh, cô lại sốt ruột chạy tới vội vàng kéo Tạ Thư Dật lên bờ. Tạ Thư Dật cởi quần áo ướt nhẹp ra, chui vào chăn.

“Lạnh quá! Lạnh quá! Bà xã, mau tới đây ủ ấm giúp anh!” Tạ Thư Dật hai hàm răng run lẩy bẩy, ánh mắt cún con cầu cứu Hải Nhạc.

Hải Nhạc thấy hắn thành cái bộ dạng kia không khỏi đau lòng, có chút hối hận mình đã đẩy hắn xuống biển.

“Được rồi! Được rồi! Nhìn anh đáng thương quá đi mất!”

Hải Nhạc chỉ đành phải chui vào chăn.

Tạ Thư Dật lập tức ôm cô vào trong ngực thật chặt, hai tròng mắt đột nhiên lóe sáng, môi hé ra nụ cười gian xảo.

“Bà xã tôn kính, em cứ yên tâm! Anh một chút cũng không thấy lạnh, chỉ là muốn trừng phạt em một chút!”

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, không khỏi vừa nóng vừa giận, cô giùng giằng ở trong ngực Tạ Thư Dật, quát lên:

“Anh thật là hư! Đồ xấu xa! Đúng là nhỏ mọn, mới đẩy anh xuống nước, anh liền quay lại trả thù em!”

“Em sẽ thích cách trả thù của anh đấy!’

Tạ Thư Dật cười xấu xa, hai tay bắt đầu làm loạn:

“Chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé! Lần này không buồn nôn nữa rồi!”

Hắn không nói lời gì, lần nữa hôn lên môi Hải Nhạc.

Hai tay của Hải Nhạc từ từ ngưng kháng nghị chuyển sang vòng lên cổ Tạ Thư Dật, thật ra thì cô mà không lấy hắn, thì biết gả cho ai? Cô cũng tin tưởng hắn không có giở trò, bởi vì hắn là loại người như vậy, không làm thì chính là không làm, có làm thì dám thừa nhận. Chỉ là trong lòng cô vẫn có chút tức giận, cô không muốn lại có con nhanh như vậy! Cô còn có rất nhiều chuyện chưa có làm được! Bây giờ lại có em bé, bảo cô làm sao thực hiện được đây? 

Ký lai chi, tắc an chi (Tương tự như “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, tức là chuyện tới cũng đã tới, việc đến một lúc nào đó đều đã an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo))) tất cả đều thuận theo tự nhiên. Tiểu Hôn Tiểu Ái, chẳng qua là mới đầu mẹ sẽ có chút không vui, nhưng mẹ sẽ rất yêu các con, hi vọng các con lại là một đôi Long Phượng thai, như vậy Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ có cả em trai em gái!

Hải Nhạc đột nhiên nghĩ tới hôn lễ của mình, khẳng định là rất đẹp, khiến cho cô cả đời cũng không thể nào quên được!

Hải Nhạc vừa nghĩ vừa khanh khách nở nụ cười.


Tạ Thư Dật thở hổn hển, gở bả vai cô gõ một cái, không vui nói:

“Người phụ này, chuyên tâm một chút! Biểu hiện của em như vậy rất tổn thương lòng của anh đấy!” 

“A, được rồi, được rồi! Biết rồi!”

Hải Nhạc cười cười vội vàng ném những suy nghĩ trong đầu sang một bên, chuyên tâm vùi đầu vào bữa tiệc kích tình của buổi sáng sớm tràn đầy nóng bỏng này. 

Mặt biển yên tĩnh không ngừng hắt lên những tia sáng lấp lánh, đâu đó phía trên đầu là những bầy hải âu đang tung tăng bay lượn, cất tiếng kêu gọi ngày mới, nhìn cảnh biển an tường, êm ả nhưthế này, có ai có thể nhìn ra nó đã từng Kinh đào hải lãng? (Sóng to gió lớn) 

Tựa như tình yêu của Tạ Thư Dật và Hải Nhạc giờ phút này vô cùng hạnh phúc và đơn giản, nhưng mà bọn họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu đau khổ mới có thể đổi lấy hạnh phúc giản đơn này?

Sự yên lặng của bầu trời trong xanh cùng với ánh nắng rực rỡ ấm áp thoang thoảng len lén chui vào Thủy Thượng ốc, cảm nhận tình yêu triền miên thâm tình! Thì ra, thế gian có tình yêu thì mới trở nên tốt đẹp đến như vậy! 

Nguyện Thiên Hạ Nhân Duyên Hữu Tình Nhân, Đô Thành Liễu Quyến Thuộc – Nguyện cho những đôi tình nhân trong thiên hạ, đều trở thành quyến thuộc của nhau.

Hết Trọn Bộ!