Ác Ma Ca Ca

Chương 190: Hãy để nhã nghiên thay em yêu anh!

Ai u, chương này có quá nhiều thứ để nói.

Nghe thấy tiếng ồn ào của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối ở bên ngoài, Hải Nhạc kìm nén đau thương lại, cô lại quên mất con của mình? Cô còn có con, còn có Tiểu Bảo Tiểu Bối cần cô nuôi dưỡng, cô làm sao lại chỉ nghĩ đến bản thân mình? Hải Nhạc lấy lại tinh thần, cô cầm lấy con chuột, mở MSN của mình ra, không kìm chế được liền đổi chữ ký của mình: ‘Chuyện tình bi ai nhất trên đời, không phải ông trời chia cắt vĩnh viễn, cũng không phải là sinh tử xa nhau, mà là người bạn thích nhất đang đứng ở trước mặt của bạn, anh ấy không biết bạn là ai. Bạn cũng không thể nào nói ra với anh ấy mấy câu này: Em yêu anh! Em vẫn luôn yêu anh!’,

Hải Nhạc chảy nước mắt, viết lên nhật ký. Từ lúc bắt đầu viết văn, thỉnh thoảng cô cũng có viết nhật ký, cô chỉ có cách này để giải tỏa đau khổ tích tụ trong lòng. Cô không có bạn tốt, người bạn tốt nhất của cô mấy năm nay chính là trang nhật ký này, những tâm tư tình cảm đều được trút hết vào nhật ký. Cô chỉ có cách đó mà thôi! Làm sao bây giờ? Cô vẫn còn lo cho hắn, thật sự rất lo lắng cho hắn! Phải làm sao bây giờ?

Hải Nhạc muốn xác định hắn không có chuyện gì thì cô mới có thể yên tâm, bằng không cô không cách nào an tĩnh được, trong đầu toàn là hình ảnh của hắn, khiến cho cô không thể làm bất cứ chuyện gì!

Hải Nhạc không khống chế được mình, cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tạ Thư Dật. “Lúc nãy anh đứng trước mặt tôi, tôi thấy anh không vui lắm, anh nói anh không có bệnh nhưng nhìn anh thật sự rất giống như đang bị bệnh, anh chắc chắn mình không có chuyện gì chứ?”

Hải Nhạc cắn rắng, bấm nút gửi đi. Tâm tình vô cũng lo lắng, nhưng rất nhanh đã thấy tin nhắn của Tạ Thư Dật trả lời: “ Cám ơn cô đã quan tâm, tôi thật sự không có sao, không cần lo lắng.”

Hải Nhạc thất thần nhìn đoạn tin nhắn này, cô lấy hết dũng khí nhắn tin hỏi thăm hắn, nhưng hắn cũng không muốn nói thật với cô.

Cũng phải, cô là ai chứ? Cô chỉ là mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối, cô chỉ là Phương Viễn Chi, làm sao cô có thể khiến cho hắn nói thật lòng với mình chứ? Hải Nhạc thất vọng ném điện thoại di động lên giường, cô không phải là Nhạc Nhạc cho nên không thể nào đến gần nội tâm của hắn! Tạ Thư Dật căn bản sẽ không quan tâm Phương Viễn Chi! Coi như là hắn quan tâm đến cô, cũng chỉ là thương hại mà thôi, hắn sẽ không để cho cô tới quá gần tim của hắn! Tim của hắn, đến cùng thuộc về người nào? Thuộc về người nào đây? Thuộc về Trì Hải Hoan? Hay là Nhã Nghiên?


Trong lòng Hải Nhạc cực kì buồn phiền, cô thật sự rất nhớ giọng nói của mình, thật sự rất muốn đem tất cả buồn bực, đau khổ trong lòng nói ra, cô nỗ lực cố gắng phát ra âm thanh, nhưng mà cô gào thét đến toàn than vô lực cũng không thể phát ra một thanh âm nào. Cuối cùng Hải Nhạc vô lực nằm lên giường, nước mắt lại khẽ rơi, cả đời này cô đã định là phải sống trong thế giới câm lặng như vậy!

Thượng Đế thật là tàn nhẫn, hủy đi khuôn mặt của cô còn chưa đủ, lại còn tàn nhẫn ngay cả tiếng nói của cô cũng lấy đi!

Thư Dật,Thư Dật, Thư Dật, anh có thể hiểu rõ nổi thống khổ của em không? Anh có thể không? Nếu như anh là em, anh sẽ làm như thế nào? Anh sẽ làm như thế nào? Lúc này, MSN vang lên tiếng thông báo, Hải Nhạc bật dậy, có người gọi cô sao? Hải Nhạc mở computer ra có chút bất ngờ, không nghĩ tới là Nhã Nghiên nhắn tin cho cô chào hỏi: “ Chào cô Phương, tôi là Nhã Nghiên.” Là Nhã Nghiên, cô ấy tìm cô lúc này là vị chuyện gì đây? Hải Nhạc lau sạch nước mắt, vội vàng trả lời:” Chào Nhã Nghiên ”.

“ Chúc mừng cô đã được gia nhập vào Tác Hiệp.” Nhã Nghiên nói.

Hải Nhạc xoa xoa nước mắt, không nghĩ tới Nhã Nghiên lại thông tin nhanh như vậy.

“Cám ơn Nhã Nghiên, làm sao cô biết chuyện đó?” Hải Nhạc hỏi.

“ Chuyến đi lần này của chúng tôi quy mô khá lớn, hơn nữa công ty của chúng tôi lại đang hợp tác với tác phẩm của cô, người ta cũng thuận tiện nhắc nói về cô với chúng tôi.” Nhã Nghiên trả lời.

“ Thật ra thì cũng không phải chuyện hay ho gì, chỉ là chút hào quang hư ảo mà thôi.” Hải Nhạc khiêm tốn mà nói.

“Tâm tình của cô còn thật tốt a, xem ra cô còn chưa biết có biết bao người muốn được cái hào quang hư ảo này mà không được a, được gia nhập Tác Hiệp là tác phẩm có thể được đề cử giải thưởng văn học Đài Loan, giải Kim Điển, là ước mơ của bao nhà văn a.” Nhã Nghiên gửi cho Hải Nhạc một icon mặt cười.(((((((((Kim Điển? Giải thưởng lớn về văn học.))))))))))

“ Tôi vẫn chưa đủ khả năng giành giải Kim Điển lớn như vậy a.”THải Nhạc nói.

“ Sẽ có một ngày như thế, cô sẽ được mọi người công nhận.” Nhã Nghiên nói.


“Cám ơn. “

“Đúng rồi, Thư Dật đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về đến nhà chưa? Tôi mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, nghe nói Tiểu Bảo Tiểu Bối tới Đài Bắc, nhưng lại không có thời gian đi thăm bọn trẻ, thật ngại quá. Bất quá, Thư Dật thật sự rất thương hai đứa con nuôi này nha.” Nhã Nghiên nói.

Hải Nhạc thấy Nhã Nghiên chủ động nhắc tới Tạ Thư Dật thì giật mình, cô trầm tư một chút, sau đó trả lời: “ Đã về tới nhà rồi, Tạ thiếu gia cũng đã quay về Hải Giác rồi.” Hải Nhạc không khỏi hỏi Nhã Nghiên mấy câu: “Nhã Nghiên, tôi cảm thấy hình như Tạ thiếu gia rất mệt mỏi, không vui vẻ, gần đây anh ấy có chuyện gì phiền lòng sao?” “ Cô cũng nhìn ra sao? Hắn thật sự có tâm sự, nhưng mà tính cách hắn là như vậy, thích giấu kín trong lòng, hắn sẽ không thổ lộ tâm sự của mình với khác.” Nhã Nghiên nói.

“ Chuyện tình cảm của hai người thuận lợi chứ?” Hải Nhạc thử dò xét.

Hồi lâu, Nhã Nghiên mới trả lời: “ Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng rất muốn tìm một người nào đó để tâm sự, giấu kín trong lòng thật sự rất khó chịu. Có có từng nghe Phương Tĩnh nói về em gái của Tạ Thư Dật tên là Tạ Hải Nhạc không?”

Hải Nhạc không nghĩ tới Nhã Nghiên lại nói thẳng cô mới là Hải Chi Lệ mà không phải Phương Tĩnh nên có chút lúng túng. “Thật xin lỗi, cũng không phải là tôi cố ý giấu giếm sự thật, mà là, tôi có chút lí do, có thể nói là vì tự ti, xin cô đừng trách tôi. Đúng là tôi đã nghe Phương Tĩnh kể về Tạ Hải Nhạc.” Hải Nhạc trả lời.

“Không sao, tôi không ngại, nếu như cô đã nghe nói về Hải Nhạc thì tôi cũng có thể nói một chút về tôi, về chuyện xưa củaTạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc, nói không chừng còn có thể cho cô chút tư liệu sáng tác a, ha ha. Đùa chút thôi, tôi chỉ là muốn tâm sự với cô một chút, tôi biết cô sẽ không nói ra với ai.”.

Hải Nhạc cười khổ, cô đúng là đối tượng tốt nhất để tâm sự, bởi vì cô căn bản sẽ không nói, nói về ai? Nói với ai?

Hải Nhạc rất muốn biết trong năm năm cô không có ở đây, Tạ Thư Dật xảy ra chuyện gì.

“Tôi sẽ không nói ra, tôi nghe cô nói.” Hải Nhạc nói.


“ Mẹ của Hải Nhạc là vợ hai của cha Tạ Thư Dật, Hải Nhạc tám tuổi mới đi đến Tạ gia, lúc trước bởi vì Thư Dật rất ghét cô ấy, cho nên chúng tôi cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô ấy, sau này, Tạ Thư Dật mới từ từ để cho cô ấy xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cô ấy là một cô gái tốt, rất xinh đẹp, biết điều, là một cô gái ngoan ngoãn, sau này tôi và cô ấy trở thành bạn tốt. Từ nhỏ tôi đã thích Tạ Thư Dật rồi, nhưng lại không có cơ hội thổ lộ với hắn, bởi vì tôi phát hiện người hắn thích chính là Tạ Hải Nhạc, Hải Nhạc mới là cô gái mà Thư Dật yêu. Trong lòng tôi rất đau khổ, thật sự rất đau khổ. Rồi sau đó, Hải Nhạc nói cho tôi biết, cô ấy thích Tạ Thư Dật, nhưng mà Tạ Thư Dật lại đang hẹn hò với chị gái của cô ấy ( Hải Nhạc có một người chị song sinh, tên là Trì Hải Hoan, nhưng mấy năm trước đã rơi xuống biển) cô ấy rất đau khổ. Ai, nói tôi ngu cũng được, ra vẻ vĩ đại cũng được, tóm lại là tôi đã giúp họ được ở bên nhau. Sau này, bọn họ thật sự được ở bên nhau, thấy cô ấy vui vẻ, tôi cũng chúc phúc cho họ. Không ngờ, sau này Tạ Thư Dật xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Hải Nhạc cũng gặp chuyện, sau khi tỉnh lại thì bị mất trí nhớ!”

Hải Nhạc nhìn đến đây, trái tim như đang bị ai đó bóp chặt, Thư Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Chuyện gì ngoài ý muốn à?

Hải Nhạc trấn tĩnh tiếp tục đọc tin nhắn Nhã Nghiên gửi tới.

“ Hai người bọn họ, không biết là xảy ra chuyện gì mà một người đi Mĩ, một người đi Anh, Thư Dật còn nói với chúng tôi là bọn họ đã chia tay. Có lẽ là do Hải Nhạc mất trí nhớ quên mất tình cảm của bọn họ, đoạn tình cảm sâu đậm, khắc cốt ghi tâm như vậy mà cô ấy lại quên mất, cho nên Tạ Thư Dật mới đau khổ, mà nói lời chia tay chăng? Mà Hải Nhạc vì mất trí nhớ, cho nên không nhớ gì về tôi, dần dần chúng tôi trở thành người xa lạ, khi nghe Thư Dật nói bọn họ đã chia tay rồi, một khắc kia tôi liền suy nghĩ, nếu như bọn họ bây giờ không còn ở bên nhau, thì tôi có nên nắm bắt lấy cơ hội này? Tôi đột nhiên lại hi vọng, bởi vì tôi vẫn còn yêu hắn, vẫn yêu, tôi thậm chí còn nhiều lần bay qua Mĩ để gặp hắn. Bởi vì tôi sợ hắn sẽ quên mất tôi, tôi muốn để cho hắn nhớ mình. Sau này, tôi biết hắn thành lập công ty mới là Hải Dật, tôi bất chấp tất cả, xin cha mẹ được vào làm công ty đó, sau khi gia nhập tôi mới hiểu hai từ đó mang ý nghĩa gì. Thật ra thì tôi biết rõ, “ Hải Dật” là tên của hắn và Hải Nhạc ghép lại, ban đầu khi chúng tôi nghiên cứu đặt tên cho công ty, hắn đã nói muốn dùng cái tên này, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng dù hắn và Hải Nhạc đã chia tay, nhưng ở trong lòng của hắn, vẫn còn yêu Hải Nhạc.Cũng không có ai biết ban đầu giữa hắn và Hải Nhạc xảy ra chuyện gì mà khiến hai người chia tay, đó là một điều bí ẩn. Bởi vì cái tên Hải Dật này mà tôi vẫn không dám nói cho hắn biết, tôi tới công ty đó, là vì hắn!”

Hải Nhạc cả kinh, cô thật sự là không ngờ rằng Thư Dật sau này lại chia tay Trì Hải Hoan, thật không có nghĩ đến! Chẳng lẽ Trì Hải Hoan thật sự mất trí nhớ? Quên mất rằng mình từng yêu Thư Dật sao? Cho nên Thư Dật mới đau khổ không cùng Trì Hải Hoan đi Anh mà lựa chọn đi Mĩ sao? Hắn là vì Trì Hải Hoan quên hắn cho nên mới chia tay sao? Có phải như vậy không?

Đợi một hồi lâu, bên kia Nhã Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, Hải Nhạc nóng vội rất muốn biết rốt cuộc sau này xảy ra chuyện gì, cô vội vàng đánh mấy chữ: “ Tiếp tục, tôi đang nghe.” Rất nhanh, Nhã Nghiên trả lời, cô nói: “ Cô biết không? Tôi vừa đi học, vừa thực tập ở Hải Dật, tôi thấy hắn không qua lại với một người phụ nữ nào suốt năm năm, là năm năm a! Hắn cự tuyệt bất kỳ một nữ nhân nào tới gần hắn, bao gồm cả tôi, cho dù tôi luôn đi bên cạnh hắn nhưng mà, tôi vẫn không có cách nào đi vào tim của hắn, không vào được! Tôi vẫn luôn cho rằng, cơ hội của mình đã đến, rõ ràng hắn và Hải Nhạc không còn bên nhau, rõ ràng hắn nói Hải Nhạc đã thay đổi thành người khác, hắn đã không còn cảm giác với cô ấy nữa. Nhưng khi Hải Nhạc quay trở lại, hắn lại nói với tôi rằng, người hắn yêu, vẫn luôn là Hải Nhạc! Vẫn là cô ấy! Viễn Chi, tôi rất đau, rất đau! Thật sự rất đau đớn! Tình cảm vô vọng như vậy, yêu đơn phương thảm hại như vậy, nhưng tôi vẫn không muốn buông xuống, thật sự rất đau, rất đau khổ!”

“ Người ta nói Hải Nhạc từ Anhtrở lại có chút không chân thật, ba năm ở Anh, cô ấy đã hoàn thành việc học tập, chính thức trở về nước.” Hải Nhạc nhìn Nhã Nghiên gởi tin nhắn tới, nước mắt tới tin tức, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, hắn vẫn yêu” Hải Nhạc” sao? Cho dù hắn cảm giác được cô đã thay đổi thành một người khác nhưng vẫn nguyện ý tiếp tục yêu cô sao? Cho nên, khi “ Hải Nhạc” từ Anh trở về, hắn vẫn chọn cô ấy, nguyện ý cùng cô ấy ở bên nhau, khó trách ngày đó cô lại thấy Trì Hải Hoan nằm trên giường của hắn! Hải Nhạc vuốt vuốt bàn phím, cô rất muốn an ủi Nhã Nghiên, nhưng hai tay của cô lại run rẩy, một chữ cũng không đánh được, hai mắt cũng trở nên mơ hồ. Thì ra là, hắn vượt qua năm năm này như vậy, hắn vẫn luôn yêu” Hải Nhạc”, một mực chờ đợi” cô”! Nhưng là người đó không phải là Hải Nhạc mà hắn vẫn luôn chờ đợi a!

Thư Dật, Hải Nhạc đang ở bên cạnh anh không phải là Hải Nhạc chân chính, không phải là Hải Nhạc mà anh vẫn yêu!

Lúc này, Nhã Nghiên lại gửi cho cô một tin nhắn:” Tôi chỉ là một bên tình nguyện, rất buồn cười đúng không?”

Hải Nhạc hít sâu mấy hơi, lau sạch nước mắt, vội vàng an ủi Nhã Nghiên: “Không, không buồn cười, tôi rất bội phục cô, yêu bất chấp nhiều năm như vậy, nhưng cũng không oán than, không hối hận. Cô yêu hắn nhưng lại thành toàn cho hắn và Hải Nhạc, thật sự khiến cho người ta cảm động. Hải Nhạc thật sự rất may mắn mới có được một người bạn tốt như cô. Nhã Nghiên, hãy tin tôi, một ngày nào đó, hắn sẽ chọn cô, đó là kết quả mà cô xứng đáng nhận được, cô yêu hắn như vậy, hắn có thể cảm nhận được! Một ngày nào đó, hắn sẽ cảm động đấy!”

Nhã Nghiên rõ ràng yêu Phẩm Dật như vậy, nhưng cô ấy còn nguyện ý giúp giúp cô,ngghĩ kế, khích lệ cô đi thổ lộ với Thư Dật, Nhã Nghiên thật sự là một cô gái rất tốt!


Nhã Nghiên có thể vì tình bạn mà chôn sâu tình yêu của mình trong lòng, Tạ Hải Nhạc cô cũng có thể làm điều đó a! Cô bây giờ đã cách Thư Dật rất xa rồi, không thể nào sóng vai nhau đứng chung một chỗ được nữa. Nhã Nghiên thì khác, cô ấy có thể! Nhã Nghiên xứng đáng được ở bên Thư Dật!

Thay vì để Trì Hải Hoan đứng bên Tạ Thư Dật thì hãy để cho Nhã Nghiên được ở bên Tạ Thư Dật! Trì Hải Hoan không xứng được ở bên hắn! Nhã Nghiên thiện lương như vậy, nghĩa khí, si tình như vậy, rất đáng giá để Tạ Thư Dật tới yêu thương cô ấy!Thật sự, cô nguyện ý để cho Nhã Nghiên thay thế mình đến bên Tạ Thư Dật, yêu hắn, chăm sóc cho hắn, cùng Tạ Thư Dật hạnh phúc đến đầu bạc!

“Thật sao? Cô nói là thật sao? Cô nói sẽ có một ngày hắn bị tôi làm cho cảm động sao?” Nhã Nghiên gửi tới một dấu chấm hỏi.

Hải Nhạc mau nhanh chóng trả lời: “ Đúng vậy, rồi sẽ có ngày đó! Tôi tin chắc điều đó, một cô gái tốt như cô, thật sự rất xứng đôi với Tạ Thư Dật, theo ngôn ngữ văn chương của tôi thì hai người là một đôi môn đăng hộ đối, một đôi do trời đất tạo nên! Hai người rồi sẽ được ở bên nhau!”

“ Có co an ủi trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn rất nhiều, cảm ơn cô, tôi có thể gọi cô là Viễn Chi chứ? Cảm ơn cô, cô là một cô gái rất lương thiện, thấu tình đạt lý, khó trách cô lại có thể viết ra những câu chuyện cảm động như vậy, Viễn Chi, tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn của nhau.” Nhã Nghiên nói.

“ Ừ, nếu tâm tình không vui vẻ, nhưng là nói cho người khác nghe lại cảm thấy không ổn, thì nói chuyện với tôi nhé, tôi nguyện ý là thùng rác tình cảm của cô.”. Hải Nhạc nói.

“ Tôi bây giờ rất vui vẻ, rất vui, cảm ơn cô đã chịu làm thùng rác chứa đựng tình cảm của tôi.” Nhã Nghiên nói.

“Đừng khách sáo như vậy, cô là cô gái rất tốt, tôi hi vọng tôi có thể giúp cô.”Hải Nhạc vội vàng mà nói.

“ Viễn Chi, tóm lại tôi rất muốn cảm ơn cô, bây giờ tôi phải đi họp rồi, lần sau lại tán gẫu nhé. Bye bye.” Nhã Nghiên gửi cho Hải Nhạc một icon vẫy tay va fmoojt khuôn mặt cười tươi.

Hải Nhạc nói lờ tạm biệt Nhã Nghiên, rồi lại không nhịn được mở lại cuộc trò chuyện với Nhã Nghiên xem thêm lần nữa, nội tâm của cô lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hải Nhạc quyết định, cô phải giúp cô ấy, nhưng mà giúp bằng cách nào đây? Làm thế nào mới có thể khiến cho Thư Dật hiểu được tình cảm của Nhã Nghiên dành cho hắn, từ đó lựa chọn Nhã Nghiên mà từ ỏ Trì Hải Hoan, cái người đang sống dưới thân phận Hải Nhạc kia?


Tạ Thư Dật sẽ nghe lời của cô sao? Hắn sẽ nghĩ sao? Hắn có hay không cảm thấy kỳ quái, cô vì sao lại nói giúp cho Nhã Nghiên?

Hải Nhạc ngơ ngác ngồi trên ghế, suy nghĩ miên man, hồi lâu, cô mới đóng cửa sổ.

Thư Dật, anh sinh bệnh, anh không vui vẻ, nhưng em lại không cách nào ở bên cạnh anh, vậy thì, để cho Nhã Nghiên ở bên cạnh anh nhé, để cho Nhã Nghiên tới thay thế em yêu anh nhé. Cô ấy là một cô gái tốt, hai người ở bên nhau sẽ hạnh phúc cả đời. Hai người đều là người quan trọng trong lòng em, em thật sự hi vọng cả hai đều được hạnh phúc! Thư Dật, hãy chọn Nhã Nghiên, từ bỏ Hải Nhạc giả đi! Cô ta không xứng với anh! Cô ta không đáng để anh yêu! Hải Nhạc ở trong lòng la lên.