Nhưng sao chỉ mới chớp mắt, cô đã sắp gả làm vợ người ta rồi chứ?
Cô cứ thế xông thẳng lên phía trước, để lại Giang Triết ở sau lưng bị sợ đến nỗi sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Cũng sắp đến ngày lâm bồn rồi, hôm nay anh vốn không đồng ý tới, ngộ nhỡ lúc uống rượu mừng, đau đẻ, vậy phải làm sao đây?
Nhưng Giang Thiến nằng nặc đòi đi.
Còn uy hϊế͙p͙ nếu như không cho cô ấy đến nói vài lời, cô sẽ không nói chuyện với anh nữa, chiến tranh lạnh đến cùng.
Giang Triết bất đắc dĩ.
Đối với Thiến Nhi của anh, anh vĩnh viễn không có bất kỳ biện pháp nào, không cần uy hϊế͙p͙, chỉ cần nhìn cô gái của anh vừa nhíu chân mày lên, trong tim anh đã giống như có kim đâm, đó là một loại đau đớn ngọt ngào.
Cô khó chịu, anh so với cô còn khó chịu gấp trăm lần thậm chí là nghìn lần, sao anh có thể nói ra những lời cự tuyệt kia chứ.
Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là quy ước ba điều.
Thứ nhất, lúc ăn cơm không được rời khỏi anh nửa bước, cho dù là năm centimeter cũng không được.
“Người khác sẽ nói, sao tổng giám đốc Giang và Giang Thiến lại dính liền như trẻ sinh đôi vậy?”
Giang Triết không để ý đến, vẫn nói tiếp die,n; da.nlze.qu;ydo/nn điều thứ hai, phải chọn bàn nào toàn phụ nữ, vậy thì sẽ không có người uống rượu.
“Ai nói hiện tại phụ nữ không uống rượu, rất nhiều người uống rượu rất giỏi“.
“Vậy thì hai người chúng ta ngồi một bàn“.
Sắc mặt của Giang Triết trở nên hơi lạnh.
“Vậy là có ý gì? Vậy chi bằng ở nhà ăn cho rồi“.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Triết, Giang Thiến lập tức cúi đầu, giọng điệu cũng giảm đi nhiều.
“Được rồi, vậy thì ăn trong nhà“.
Giang Triết cúi đầu, tiếp tục lật xem tài liệu của mình.
“Đừng, đừng mà, anh, em theo anh, cái gì cũng để anh quyết là được chứ gì?” Giang Thiến nhẹ giọng lầm bầm: “Thế này không được, thế kia cũng không được“.
“Thứ ba, đi đường không được chạy, cũng không được nhảy nhót, phải đi từ từ“.
Cô có biết rằng chỉ cần cô ở trước mặt anh nhảy chân sáo, tim anh đã như nhảy lên cổ họng, hận không thể vươn tay nhốt cô thật chặt trong lời nói của mình, không cho động đậy.
“Được, em đã biết, cái gì cũng biết, cái gì cũng nghe theo anh, còn không được sao?”
Giang Triết này, lải nhải đến nỗi có thể thi đấu với ông lão rồi, mỗi ngày vừa mở mắt đã nói cái này không cho phép, cái kia cũng không cho.
“Thanh Yểu“.
Cô còn chưa nhào tới trước mặt Lý Thanh Yểu, Giang Triết đã kéo cô.
“Trơn, chậm một chút đi“.
Giang Thiến hung hăng trợn mắt liếc anh một cái, tình cảm thật vất vả mới hâm nóng lại biến mất không còn tông tích.
Giang Thiến tưởng Giang Triết cùng lắm chỉ nói cho có mà thôi, vậy mà đi vào bên trong, quả thật anh đã kéo cô ở bên cạnh rồi ngồi xuống một cái bàn.
Cũng không biết anh đang gọi điện thoại cho die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ai, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi bảo mang đến thì mang đến nhanh lên, còn nói linh tinh gì thế“.
Giang Thiến nhìn ánh mắt của anh không bình thường, vì vậy vừa nghĩ cách, vừa ngồi xuống.
Thật ra anh và cô đến cũng không phải rất muộn, sau khi cô và Giang Triết ngồi xuống, vẫn có người lục tục đi vào.
Ánh mắt Giang Thiến sốt ruột nhìn người ra vào ở, dáng vẻ này dường