Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 255: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (2)

Edit: hochi
Chưa bao giờ có cảm giác mừng rỡ như điên giống giờ phút này, mừng như điên giống như cơn thủy triều trong nháy mắt nhấn chìm anh.
Anh cảm giác mình chưa từng ngốc nghếch như giờ phút này, hai mắt của anh tỏa sáng rạng rỡ, khóe miệng hơi câu lên, cứ như vậy nhìn Giang Thiến.


Lúc đầu Giang Thiến bị tiếng cửa mở thật lớn làm cho sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, là Giang Triết, lại cúi đầu xem tạp chí của mình.
Lúc đầu định ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, vì vậy dứt khoát ngồi dậy, sau đó xem tạp chí.


Suy nghĩ một chút không đúng, hôm nay sao mặt mũi Giang Triết lại tràn đầy hưng phấn thế nhỉ?
Nghĩ tới vừa nãy còn đang giận dỗi với anh, vì vậy sau khi ngẩng đầu nhìn, lại tiếp tục cúi đầu.
Giang Triết đóng cửa lại, sau đó từng bước từng bước đi tới.


Ban đầu cũng chỉ ôm một chút hy vọng lên xem, không có ai biết tâm tình của mình một giây đó.
Anh ôm thật chặt cổ của Giang Thiến.
"Thiến Nhi, em ở đây, em thật sự ở đây, thật tốt, thật là tốt".
Anh thật sự rất kích động, thậm chí không cảm giác được giọng của mình đang run rẩy.
"Làm gì vậy?"


Giang Thiến cảm giác cổ mình đang bị Giang Triết ghìm chặt, thậm chí không thở được.
Cô liều mạng đẩy anh ra, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích.
"Giang Triết".
Người này có chuyện gì phấn khởi như thế?
"Thật tốt, thật tốt quá".
Lời nói của anh không đầu không cuối.


Làm sao Thiến Nhi của anh có thể hiểu được?
Tâm trạng của anh vài phút trước vừa trải qua từ địa ngục đến thiên đường vui mừng.
"Thiến Nhi, đều là anh sai, cái gì cũng đều dđlqđ là anh sai, em...em đừng tức giận có được không?"
Anh nhắm mắt lại, cằm nhẹ nhàng chống đỡ trên trán Giang Thiến.


Anh không dám tưởng tượng, nếu thật sự không tìm được Thiến Nhi, vậy anh phải làm sao?
Cho nên không không cần biết anh có làm gì sai không, anh cũng nhận hết, chỉ cần Thiến Nhi của anh bằng lòng để ý tới anh, không giận nữa.
Giang Thiến cau mày thật chặt.
Nhanh vậy đã tha thứ cho anh?


Trên thế giới này đâu có chuyện dễ dàng như thế?
"Hừ, Giang Triết, em không phải là người để người khác tùy tiện làm nhục".
Nghĩ đến thái độ của Tần Trà hôm qua trong lòng cô vẫn còn tức.


"Tại sao em cứ thế mà trở thành nơi người ta trút giận, dựa vào cái gì lại bị cô ta nói như vậy chứ. Vì vậy, Giang Triết em sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không tha thứ cho anh".
Giang Thiến nói xong, ném quyển tạp chí kia đi, chui vào chăn.
Vì vậy, tổng giám đốc Giang rất tội nghiệp bị rùng mình một cái.


Lúc ăn cơm, Giang Thiến coi như không có nhìn thấy anh, đối với thức ăn anh gắp cho cũng không thèm liếc một cái.
Thường ngày anh đều gỡ hết xương cá, sau đó bỏ vào trong bát của Giang Thiến, mỗi lần như vậy Giang Thiến đều cười híp mắt ăn một miếng, sau đó là ngọt ngào một câu "Anh trai thật tốt".


Nhưng hôm nay anh gỡ xương cá cũng dđlqđ sắp được nửa bát rồi, đũa Giang Thiến cũng không động qua một lần nào.
"Hôm nay không thích ăn cá à?"
Anh nghiêng đầu, vô cùng vô cùng dịu dàng hỏi người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ hình như không nghe thấy, động tác tao nhã múc một miếng tổ yến.


Giang Triết mở rộng tầm mắt, bình thường cô cũng không thích ăn mấy thứ này, cũng tốt, cũng tốt, coi như là nể mặt miếng tổ yến vừa rồi, mình nhịn vậy. (Đứa bé đáng thương.)


Thấy trong bát cơm của Giang Thiến càng lúc càng ít, mà thức ăn anh nhiệt tình chuẩn bị cho cô đã đầy, nhưng không thấy vơi đi chút nào.
"Thiến Nhi, em thích ăn nhất này".
Giang Thiến hung hăng đẩy cái bát ra, sau đó đứng dậy.
"Sao lại không ăn?"
Giang Triết cũng vội vàng đứng lên.


Phải biết anh vì chuẩn bị những thức ăn này, gần như cũng chưa ăn gì, ban đầu nghĩ đợi Thiến Nhi ăn xong, thời điểm ngồi dđlqđ ở bên cạnh anh tự ăn cũng được, nhưng bây giờ Thiến Nhi cũng đã đi, một mình ăn còn ý nghĩa gì nữa.
Anh đuổi theo, muốn giữ Giang Thiến lại.


Nhưng đang ở trên cầu thang nên anh không dám ra tay, ngộ nhỡ Giang Thiến quật cường, giằng co với anh, không cẩn thận ngã xuống vậy thì nguy.
Vì vậy, theo thật sát sau lưng Giang Thiến.
Giang Thiến lại không về phòng của mình, cô đứng trước cửa sổ phòng khách nhỏ trên tầng.
Giang Triết cũng đi đến.


Giang Thiến cũng không nói chuyện, chỉ nhìn anh.
"Sao rồi?"
Anh hỏi.
Giang Thiến đột nhiên đứng dậy, không đợi Giang Triết khôi phục lại tinh thần, cô lại chợt lách người, sau đó đi vào phòng của mình, lập tức đóng cửa phòng lại.


Giang Triết không khỏi cười khổ, không ngờ tới Thiến Nhi của anh cũng học được ra vẻ trước mặt mình rồi, mà bụng cũng to khó đứng thẳng vậy rồi, thế mà hành động vẫn nhanh nhẹn như thế.
Tốt rồi, xem đi, đây chính là báo ứng.


Ai bảo mình lại đi "Trêu chọc" những phụ nữ kia đây? Đây là Thiến Nhi đã tự mình nói.
Nghĩ lại những chuyện trong khoảng thời gian này, Giang Triết quả thật cũng phiền muộn.
Vì vậy, gọi điện thoại cho Lâm Bân.
Hơn mười phút sau, anh ta đã xuất hiện tại khách sạn.


Đúng, khách sạn, là khách sạn nhà anh, mỗi một khách sạn thường có một quầy rượu, rất vắng vẻ.
Bây giờ, Giang Triết là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi.


Anh cũng không dám đi những nơi hỗn dđlqđ loạn kia nữa, nếu như bị người phụ nữ nào quấn quýt, đến lúc đó mình càng không thể biện hộ rồi.
Nhưng khi đó anh cũng không nghĩ đến, lúc người ta gặp vận xui, uống nước lạnh thôi cũng sẽ mắc răng.


Anh vừa tiến vào quầy rượu, đã có nhân viên phục vụ chào đón.
"Tổng giám đốc Giang, ngài khỏe chứ".
Giang Triết gật đầu một cái, sau đó đi vào bên trong.
Nhưng đột nhiên chạm mặt một cô gái.
"Tổng giám đốc Giang, ha ha, thật là trùng hợp, tổng giám đốc Giang".


Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, nhìn người trước mắt này rõ ràng đã uống say, xoay người muốn đi ra ngoài.
Ai biết người kia lại nhất quyết không tha đuổi theo.


"Tổng giám đốc Giang, ngài đừng đi có được không? Ha ha, xem ra chúng ta thật là có duyên phận, hôm nay tôi đã đánh cược một lần, dđlqđ xem xem bản thân có thể gặp ngài không, không ngờ tới thật sự khéo như vậy. Ưmh, trời cao đối với Tần Trà tôi thật sự là quá ưu ái rồi".


Tần Trà thao thao bất tuyệt nói .
Khóe miệng Giang Triết hơi nhếch lên một nụ cười châm chọc, nửa giờ trước, anh cũng không nghĩ đến muốn tới quầy rượu, không ngờ tới trời cao thật có năng lực biết trước.
Anh nhìn người sau lưng kia, chán ghét nhíu mày một cái.


"Tổng giám đốc Giang, ngài nghe tôi nói có được không?"
Quầy rượu an tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ, rất nhiều người nghiêng đầu nhìn lại, vì ngại mặt mũi của Giang Triết không người nào dám chỉ chỏ, nhưng dù như thế, thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
"Người phụ nữ kia là ai ?"


"Không biết, tổng giám đốc Giang không phải rất yêu người phụ nữ của anh ta sao?"
"Nói không chừng là cô gái được nhà chồng chọn quấn quýt đây? Anh xem, tổng giám đốc Giang người ta lại không thích cô ta".
"Loại chuyện thế này khó nói lắm, người ta nói một cây làm chẳng nên non".


Nghe một câu nói như vậy, Giang Triết có cảm giác mình lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.
Trốn tránh thế này hoàn toàn không phải là biện pháp, nói không chừng còn cho Tần Trà hi vọng.
Vì vậy, anh lập tức dừng bước chân lại.
"Xảy ra chuyện gì?"


"Tổng giám đốc Giang, tôi thích anh, tôi thích anh đã rất nhiều năm, anh biết không? Từ khi tôi hiểu biết, thì vẫn đuổi theo bước chân của anh".
Quả nhiên Tần Trà đã uống nhiều, cô ta ợ một hơi rượu.
"Qua nhiều năm như vậy, tôi chưa từng từ bỏ".


"Tần Trà, xin hãy tự trọng. Thời điểm tôi biết cô, vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu, cũng là người thông minh hoạt bát, cho nên đừng gây ra chuyện gì quá trớn".