Con đường trước cửa quán ăn vốn cũng không lớn, huống chi giờ phút này người đến người đi.
Người của Giang Triết ở ngay tại cửa ra vào, nhìn thấy bộ dáng Giang Triết như vậy, từng người bị dọa sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vội vàng mở cửa xe để cho hai người ngồi vào.
" Anh, anh còn đau lòng cho Thiến Nhi đúng không?"
Giọng của cô trầm trầm, từng cái rơi vào trong lòng Giang Triết.
" Đứa ngốc." Cẩn thận kiểm tra một chút, trong lòng càng thêm khẩn trương.
" Sao còn không lái xe đi?"
Ngồi như vậy một lúc nhưng vẫn không thấy xe nhúc nhích.
" Giang tổng, kẹt xe."
Giang Triết hung hăng đấm một quyền vào trên ghế da. Anh lấy điện thoại di động ra, đè xuống mấy con số, điện thoại vừa thông, anh cơ hồ hướng về phía bên kia mà rống.
" Lâm Bân, hỏa tốc đến Bắc Thành."
" Người thì thế nào?" Bên kia nhu nhu lỗ tai nói.
" Thiến Nhi trên mặt, trên cổ bị người ta dội rượu."
Bên kia hít một hơi thật sâu, sau đó là thanh âm " răng rắc" không biết là làm vỡ cái gì.
" Giang Triết, cậu chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy? Cậu biết rõ Giang Thiến Nhi dị ứng với rượu cồn rất lợi hại, tôi nói này, cái người này làm anh trai thật thất bại......"
Giang Triết căn bản cũng không cho Lâm Bân cơ hội nói chuyện, lập tức cúp điện thoại.
câu nói kia của Lâm Bân làm anh xúc động đau đớn, đối với Giang Thiến Nhi, từ trước đến giờ anh bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt, tại sao có thể để cô xảy ra chuyện không may ngay trước mắt mình.
Giang Thiến Nhi bất an giãy dụa thân thể một chút, Giang triết sắc mặt âm trầm, anh biết dị ứng đã bắt đầu phát tác.
Quả nhiên trên mặt, trên cổ Giang Thiến Nhi bắt đầu ửng đỏ, cô vươn tay muốn gãi.
" Thiến Nhi "
Giang Triết vội vàng bắt được tay Thiến Nhi, " Không cần." Anh vội vã lắc đầu
" Sẽ lưu lại sẹo."
" Anh, nhột , nhột."
Giang Thiến Nhi chỉ cảm thấy trên mặt như có hàng vạn con kiến đang bò.
Giang Tết cầm thật chặt hai tay Giang Thiến Nhi, trên mặt là thật sâu áy náy.
Lúc cô năm tuổi liền phát hiện cô có dị ưng nghiêm trọng. Ngày đó cha tâm huyết dâng cao, dùng chiếu đũa có dính chút rượu, bỏ vào trong miệng Giang Thiến Nhi. mấy phút sau trên mặt Giang Thiến Nhi hiện lên toàn nút đỏ, Giang Thiến Nhi khó chịu uốn éo người, oa oa khóc lớn.
Người trong nhà luống cuống tay chân, lập tức đưa Giang Thiến Nhi đến bệnh viện.
Lại nói, bệnh đến thì nhanh mà bệnh đi thì lâu, mặc dù đã lập tức trâm cứu, nhưng là, cả đêm hôm ấy Giang Thiến Nhi vẫn khóc thút thít không thôi.
Từ nhỏ cô đã là một cô bé hiểu chuyện, cô không đành lòng nhìn thấy mọi người lo lắng, vì vậy chỉ cố hết sức chịu đựng.
Một màn kia đã khắc sâu vào trong lòng anh, không thể nào quên.