"Nhất định phải như vậy sao?"
Giang Triết ôn nhu hỏi, ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt Giang Thiến.
" Nếu như em không ở bên cạnh anh,anh vĩnh viễn khó có thể an lòng, anh vĩnh viễn không biết em có vui vẻ hay không, anh vĩnh viễn không biết em có ăn no không, có mặt ấm không ?."
"Em biết rõ"
Giang Thiến gật đầu," Anh,thật ra thì, anh cho rằng em muốn rời xa anh sao ? Không muốn, em thật sự không muốn, nhưng em sợ ở lại bên cạnh anh,em sẽ vĩnh viễn khống chế không được muốn ở chung một chỗ với anh. Em sợ đến cuối cùng chúng ta sẽ tổn thương lẫn nhau,em sợ đến cuối cùng em và anh sẽ đau đớn."
Ánh mắt cô sưng đỏ gay gắt, thậm chí chỉ có một khe hở tinh tế, cứ như vậy ngang bướng nhìn Giang Triết.
Giang Triết ôm Giang Thiến thật chặt, không ngừng gật đầu.
Thiến Nhi vẫn là Thiến Nhi của anh,luôn khéo hiểu lòng người.
"Anh,trường học bên cạnh thôi. Nếu như anh không yên tâm, có thể tìm mấy người lúc trước."
"Thiến Nhi,thật muốn như vậy sao ? Không đến một bước kia sao ?."
Giang Thiến không nói gì, chỉ chôn ở Giang Triết trong ngực nức nở.
Giang Triết chỉ cảm thấy trong lồng ngực thống khổ thật sâu,anh muốn kêu lớn hơn, thậm chí muốn khóc lớn, nhưng anh là đàn ông, là anh không đúng, anh để cho người con gái mình yêu phải chịu ủy khuất.
" Thiến Nhi,bây giờ chúng ta rời khỏi đây có được không? Đến nơi ai cũng không biết chúng ta."
Giang Thiến ngẩng đầu lên, buồn bã cười một tiếng.
" Anh,lúc này rời đi thì em và anh thì không phải anh em ruột sao,quan hệ của chúng ta vĩnh viễn sẽ không có người biết sao,vô luận đến chỗ nào trên thế giới. Huống chi anh muốn em trở thành tội nhân của Giang gia sao ? Công ty tốt như vậy, anh bán đi mất, về sau anh phải gặp ba thế nào đây."
Cười như vậy, đau nhói lòng của Giang Triết,rốt cuộc anh cũng gật đầu.
" Được ,anh đáp ứng em,cái gì anh cũng đáp ứng em,chỉ cần em vui vẻ. Dù là ngươi nói vĩnh viễn không được gặp em,anh cũng đáp ứng em."
" Không, em không đồng ý, anh,em đã quen nhìn thấy anh mỗi ngày, nếu như vĩnh viễn không thể gặp anh, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?."
" Thiến Nhi,em bảo anh phải làm sao bây giờ ?."
Giang Triết thật sâu thở dài.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không biết thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Triết gọi điện thoại cho thư kí, tìm cho cô một phòng ở vùng lân cận thành phố A,ước chừng khoảng 200 mét vuông. Giang Triết anh có tiền, anh đã có lỗi với Thiến Nhi rồi, về phần sinh hoạt anh không thể ủy khuất Thiết Nhi.