Hưng Khánh Đế cứ ngơ ngác nhìn cảnh tịch dương tàn, trên mặt lo lắng xơ xác tiêu điều, từ từ chậm rãi tiêu thất, sau đó trở nên bình tĩnh.
Ai cũng không biết, sắc mặt hắn chuyển hóa trong khoảng thời gian này, là hắn suy nghĩ cái gì, cũng không ai biết được, hắn đã ra quyết định gì.
Không ai dám đi quấy rầy, Tô Phúc vẫn yên lặng đứng canh giữ ngoài cửa.
Cho đến cuối giờ Thân, một cung nữ chừng hai mươi tuổi hướng tới ngự thư phòng, hai người nói thầm vài câu.
Lúc này Tô Phúc mới lặng yên đi vào trong phòng, thấp giọng bẩm báo với Hưng Khánh Đế vẫn còn đang trầm tư:
- Hoàng thượng, Tô Chỉ cô nương ở Dực Khôn cung xin cầu kiến.
Hưng Khánh Đế quay đầu nhìn hắn, nói.
- Tuyên.
Chắc hắn ngẩn người lâu lắm, cũng không uống nước trà, hoặc là tâm tình ảnh hưởng đến trạng thái, nên giọng hắn khàn khan khô khốc.
Tô Phúc chạy nhanh ra ngoài, phân phó người đem nước trà dâng lên, sau đó dẫn cung nữ bên người hoàng hậu vào yết kiến.
Đi sau lưng Tô Phúc, Tô Chỉ cúi đầu phục tùng, mắt không nhìn lung tung.
Đi tới gần, giống như không thấy được đống hỗn độn trước mặt, cúi người quỳ gối nói:
- Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.
- Bình thân.
Hưng Khánh Đế nhấp một ngụm nước trà, hỏi:
- Hoàng hậu sai ngươi tới, là có chuyện gì?
Tô Chỉ đứng dậy cúi đầu, nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay là khánh thần mười sáu tuổi của Bạch tiểu thư, buổi trưa nương nương liền triệu Bạch tiểu thư tiến cung, tuyên Thái tử phi, Dương Bình công chúa, Chiêu Duyệt công chúa cùng hoàng trưởng tôn, vài vị chủ tử còn trêu ghẹo khiến nương nương ban thưởng yến, nương nương liền chuẩn bị yến hội ở sườn điện Dực Khôn cung, đặc mệnh sai nô tỳ đến bẩm báo, hỏi hoàng thượng có rãnh rỗi dự tiệc hay không?
- Hôm nay là khánh thần của Xíu?
Hưng Khánh Đế buông ly trà, có chút kinh ngạc nhìn Tô Phúc, thấy hắn gật đầu, khóe miệng cong lên lộ ý cười, giọng nói trách móc:
- Khánh thần của Xíu, sao ngươi không nhắc nhở trẫm, nếu thật sự bỏ lỡ, ngay cả lễ vật cũng không đưa đi, nha đầu kia sẽ sinh khí với trẫm.
Tô phúc nghe lời hắn nói, lập tức phối hợp thỉnh tội nói:
- Sáng sớm đã theo ý hoàng thượng phân phó chuẩn bị lễ vật tốt lắm, đều là lão nô hồ đồ, cuối cùng lại quên, thỉnh hoàng thượng thứ tội.
- Còn không mau mang theo lễ vật, theo trẫm đi đến chúc thọ nàng.
Nói xong lời trêu ghẹo, Hưng Khánh Đế bước ra khỏi ngự thư phòng, ngồi trên ngự liễn, hướng đến cung hoàng hậu.
Nửa đường đột nhiên nổi lên hưng trí, sai người đi đông cung truyền chỉ, kêu Thái tử mang theo Bạch Tể Viễn, Bạch Triệt cùng Tiếu Túc đến Dực Khôn cung chúc thọ Bạch Thanh.
#####
Sườn điện Dực Khôn cung.
Bạch Thanh ôm hoàng trưởng tôn Liên Dân, ngồi bên người hoàng hậu, ta một câu ngươi một câu không khí vui vẻ vô cùng.
Nửa năm này, mỗi ngày nàng vui tươi hớn hở nhìn Tiếu Túc cùng phụ huynh đấu trí đấu khí, tính tình của nàng càng dịu dàng ôn nhu một chút.
Giờ này khắc này, ôm ấp tiểu hài đồng môi mỉm cười ngọt ngào, vui đùa, nhìn có cảm giác mẫu từ tử hiếu.
Thái tử phi đang ngồi một bên cố gắng lấy lòng bà bà thấy thế cũng có chút ngạc nhiên.
Nhưng mấy tháng nay trong cung yên tĩnh không có sóng to gió lớn, là phụ tử Bạch gia hết lòng phù trợ thái tử.
Còn Tiếu Túc cứ ở lại Bạch gia, người bên ngoài cũng nổi lên lời đồn thổi, nàng cũng nhận ra thái tử cùng Bạch Thanh là loại tình cảm huynh muội.
Vốn là ghen tị hận nàng lúc này hiểu rõ vẻ mặt nhu hòa hơn một chút.
Thấy bọn họ thân cận, cũng không chú ý nhiều chỉ tập trung giúp hoàng hậu an bày yến tiệc.
Dương Bình công chúa thấy Bạch Thanh vẫn ôm Dân nhi, liền thân thiết, cười trêu ghẹo nói:
- Thanh nhi muội muội đã thích đứa nhỏ như vậy, hay là nói mẫu phi sớm tìm cho muội một nhân gia, tự mình sinh hạ một đứa!
Giọng điệu có chút bỡn cợt trêu đùa.
Bạch Thanh nghe vậy, liền đỏ mặt, sẳng giọng:
- Dao tỷ tỷ còn lớn hơn ta hai tuổi đấy! Ngươi còn chưa lập gia thất, ta cũng không sốt ruột.
Ở Đại Thành hoàng thất công chúa đều phải qua mười tám tuổi mới có thể đính ước thành thân.
Dương Bình công chúa rất được Hưng Khánh Đế sủng ái, đế hậu cũng không muốn gả nàng sớm, dù nàng đã qua tuổi mười tám, vẫn chưa thành thân.
Bạch Thanh nhớ kiếp trước vào mùa xuân năm sau, nàng sẽ gả cho Miên Ninh hầu Liễu gia đích thứ tử liễu Hạ Thanh.
Liễu Hạ Thanh là quý tử được hầu phu nhân nuông chiều vô cùng, diện mạo giống hầu lão phu nhân, được lão phu nhân nuôi dưỡng bên người.
Lão phu nhân đã lớn tuổi, tinh lực không đủ không thể tự mình chiếu cố hắn.
Liễu Hạ Thanh yêu thích tiểu mỹ nhân, trong phủ các nha hoàn có mĩ mạo đều thành người của hắn.
Lúc bọn họ thành thân, hắn chỉ mới hai mươi, mà người hầu hạ hắn cũng không dưới hai mươi người.
Đáng tiếc, Miên Ninh hầu phủ thường ngày nghiêm khắc, chuyện này trước khi thành thân đều giấu kín không để lộ, người ngoài nửa điểm cũng không biết.
Trong kinh chuyện tam thê tứ thiếp là bình thường không phải chuyện lớn lao gì.
Nhưng trời sinh tính tình Dương Bình công chúa rất ưa sạch sẽ, người bên ngoài đã dùng qua gì đó, nàng tuyệt đối sẽ không lây dính.
Mười tám tuổi thành thân, trừ một năm đầu giấu kín chuyện kia thì cho đến lúc nàng hai mươi ba tuổi hương tiêu ngọc vẫn, suốt bốn năm, nàng ở một mình trong phủ công chúa, không để phò mã lại gần thân cận.
Nhìn nữ tử minh diễm xinh đẹp như vậy, kiếp trước cách thế đã gầy như que củi, không còn nhìn ra bộ dáng, trong lòng Bạch Thanh chua xót không thôi.
Nàng có cơ hội trùng sinh sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.
Nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn, thì sau này người nàng gả, tuyệt đối không phải là nam nhân kia.
#####
Lúc các nàng đang vui đùa, thì bên ngoài truyền đến giọng tiểu thái giám sắc nhọn truyền báo:
- Hoàng thượng giá lâm.
Giọng nói chưa vang xong, Hưng Khánh Đế đã hưng trí vội vàng đi đến, trên mặt tươi cười, rất hòa ái.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, này nọ xong xuôi, mới ngồi xuống.
Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên chủ vị cười nói:
- Từ xa đã nghe thấy tiếng các ngươi cười đùa, đang nói cái gì, nói cho trẫm cùng vui nào.
- Phụ hoàng.
Thấy hai vị tỷ tỷ đỏ bừng mặt, nhăn nhó không nói, Liên Ái cười xấu xa:
- Hoàng tỷ nói Thanh nhi tỷ tỷ thích đứa nhỏ, thì sớm thành thân tự mình sinh hạ đứa nhỏ mà vui đùa, không cần suốt ngày đoạt Dân nhi của chúng ta. Thanh nhi tỷ tỷ nói hoàng tỷ so với nàng còn lớn hơn hai tuổi, nên tuyển Phò mã rồi!
- Ha ha......
Hưng Khánh Đế cũng cười vui, trêu ghẹo nói,
- Dao Dao và Xíu của chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia thất rồi. Nói cho trẫm biết, muốn vị hôn phu như thế nào?
- Đương nhiên là văn võ song toàn, Ái nhi thích hoàng tỷ phu văn võ song toàn!
Liên Ái mở miệng đáp, nhìn về phía Liên Dao cùng Bạch Thanh trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hưng Khánh Đế lại cười nói:
- Xem ra Ái nhi của chúng ta cũng muốn gả rồi.
- Phụ hoàng ~~
Liên Ái dậm chân, không thuận theo la lên:
- Người ta không có!
Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười tuổi, tính tình tùy tiện, nói đến chuyện hôn sự cũng đỏ bừng mặt.
- Hoàng thượng cũng thật là, biết rõ nữ hài tử da mặt mỏng, còn trêu ghẹo các nàng!
Hoàng hậu đau nữ nhi, vội vàng ôm Liên Ái vỗ về, nói lời oán trách với Hưng Khánh Đế.
Hưng Khánh Đế cũng vui vẻ, liên tục xua tay nhận sai, Liên Ái ở trong lòng phụ hoàng cười đùa.
Trong Dực Khôn cung truyền ra rất nhiều tiếng cười vui.
Đang vui đùa ầm ĩ, thái tử dẫn theo phụ tử Bạch Triệt cùng Tiếu Túc tiến vào.
Làm lễ bái này nọ liền ngồi xuống vị trí của chính mình.
Sau khi được hoàng thượng tuyên triệu, Bạch Tể Viễn cũng không chối từ, đi theo nhi tử cùng đệ tử đến đây.
Thuận tiện, còn mang theo Tiếu Túc dính người, chết cũng không chịu buông ra, đúng là thuốc cao bôi trên da chó.
Nhìn hắn mượn lực đám thái giám cung nữ trong Dực Khôn cung đối với nữ nhi hiến ân cần xum xoe, mà cả hoàng thượng, thái tử cũng không thèm che giấu đi trợ giúp hắn.
Ngay cả nhi tử mình khổ công khuyên bảo cũng phản hắn.
Thấy mọi chuyện như vậy không chừng không được bao lâu, hoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn, hắn cũng không thể kiên trì được nữa.
Gia cảnh Tiếu Túc quá phức tạp, nhưng chỉ cần nữ nhi vui vẻ hạnh phúc, thì hắn còn nói gì được đây.
Nhưng là đối mặt với tên xú tiểu tử muốn cướp đi nữ nhi nhà mình, hắn vui vẻ không nổi, phải tìm cách làm khó hắn, để hắn biết dù hắn từng cùng nữ nhi lui tới, cũng không dễ dàng cầu thân như vậy.
Cũng mặc kệ Bạch Tể Viễn vì nữ nhi sắp xuất giá mà sầu lo rối rắm, Hưng Khánh Đế cùng mọi người, hướng về Bạch Thanh nâng chén chúc thọ.
Ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ, không khí tốt làm cho người ta quên hết chuyện không vui.
Đúng lúc này, một cái tiểu cung nữ đi vào, bẩm báo:
- Hoàng thượng, nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến.
Chưa kịp đợi Đế hậu nói triệu kiến, một thân y phục hoa gấm, váy dài thước tha...
( yul: tỉnh lược 300 từ tả vẻ đẹp thục phi)
Đi vào trong điện, dù nhìn thấy trong điện phân chia hai bàn nam nữ, nhưng ở giữa không có bình phong ngăn cách, trong mắt Thục phi hiện lên kinh ngạc.
Dù biết hoàng thượng cùng hoàng hậu thân cận với đám người Bạch gia, nhưng cũng không ngờ lại thân cận đến vậy.
Trong lòng mặc dù kinh ngạc, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ phúc thân làm lễ nói:
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu tỷ tỷ. Nghe nói hôm nay hoàng hậu tỷ tỷ ở Dực Khôn cung vì Bạch tiểu thư khánh sinh, thần thiếp nghĩ lâu rồi chưa gặp Bạch tiểu thư, trong lòng có chút tưởng niệm, liền chuẩn bị một chút lễ vật, không mời mà đến, xin tỷ tỷ tha thứ.
Mỗi tiếng nói cử động đều dịu dàng cung kính, nhưng cái loại trước giờ không mời mà đến, thật khiến lòng hoàng hậu khó chịu.
Cho dù ban thưởng yến là tới gần sườn điện Dực Khôn cung gần tẩm cung của nàng, cung phi không được truyền triệu thì không thể đến, lúc này lại tự tiện xâm nhập cung điện của hoàng hậu, cũng quá mức.
Bất quá hôm nay có người Bạch gia cùng Tiếu Túc, nàng cũng không tiện phát tác, chỉ đành nghiêm mặt nghiêng đầu qua một bên, tùy ý Hưng Khánh Đế xử trí.
Thục Phi là nhất phẩm, theo lý mà nói còn ở dưới thái phó chính nhất phẩm, nhưng hoàng gia là chủ, quan viên là thần.
Bọn họ là ngoại thần, cho nên Thục Phi vừa xuất hiện, phụ tử Bạch Tể Viễn cùng Tiếu Túc liền đứng dậy hành lễ, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài điện, Thái tử cũng thi lễ, rồi đi theo.
Bốn đại nam nhân nhìn nhau cười khổ, Thục Phi đến đây, yến hội lần này sẽ bị phá hỏng, bọn họ cũng không thể ở lại chỗ này, đơn giản lưu lại lễ vật, chuẩn bị rời cung.
Ai ngờ bọn họ còn chưa rời khỏi Dực Khôn cung, ma ma bên người Thục Phi đã chạy ra ngăn cản.
Hành lễ xong, ngẩn cao đầu, lời nói kiêu căng:
- Bạch thái phó xin dừng bước, sau khi Thục Phi nương nương bái kiến hoàng thượng, còn có việc cùng Bạch thái phó trao đổi, thỉnh thái phó đại nhân đợi ngoài điện chờ truyền triệu.