Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 73-1

Tiếu Túc là người sành sỏi lại tỉ mỉ dạy dỗ, lão ngựa làm bạn với hắn mấy năm nay chẳng những biết đường, nó còn nhận thức được người.

Lúc Bạch Triệt đến đón, nó liền phòng bị chạy qua một bên vài bước, sau đó xác nhận người tới là bạn không phải địch, mới dừng cước bộ.

Tiến lên phía trước cọ cọ người Bạch Triệt, giống như khẩn cầu Bạch Triệt cứu chủ nhân của nó.

Lúc đến gần Bạch Triệt mới phát hiện, Tiếu Túc bị thương không chỉ trúng tên ở cánh tay, mà trên người hắn còn chưa thay y phục mùa đông dày cộm, đã bị chém nát thành những mảnh nhỏ.

Từng mảnh huyết nhục mơ hồ, cơ hồ khắp nơi trên người đều là vết thương. 

Càng khiến người lo lắng hơn, là những vết thương hở chảy máu ròng ròng, đều là máu đen, nồng đậm mùi máu tươi còn có mùi hoa mai.

Mùi này giống như hương phấn mà nữ tử thanh nhã hay dùng, cũng làm cho hắn có cảm giác  quen thuộc.

Kì độc bách hoa hương, gặp máu sẽ phát ra mùi thơm, công lực trong người dần dần tiêu tán, máu chảy không ngừng, cuối cùng cả người chảy cạn máu tươi mà chết.

Thì ra hắn không chỉ đơn giản bị thương, mà còn trúng loại độc tàn nhẫn này.

Nhìn máu từ thân thể của Tiếu Túc rơi tí tách trên mặt đất, trong lòng Bạch Triệt kinh hãi vạn phần, thầm nghĩ không tốt. 

Ngón tay run run đưa đến trước mũi thử hơi thở của hắn, hô hấp cực kỳ mỏng manh.

Nếu không phải công lực của hắn không kém, giác quan nhạy bén, chỉ sợ cũng không cảm giác được.

- Đây là thế nào?

Lúc này, Thái tử cũng chạy đến, thấy cả người Tiếu Túc đẫm máu liền khiếp sợ hỏi.

Bạch Triệt cũng không có trả lời, rất nhanh lấy một bình dược bạch ngọc trong lòng, đổ ra một viên dược màu vàng nâu, nhét vào trong miệng Tiếu Túc, vận công lực đẩy vào yết hầu, sau đó nhu nhu cổ họng hắn lên xuống, đem viên thuốc đưa vào trong thân thể.

Từ hai tháng trước chứng kiến biết được Tô Mai lợi hại như thế nào, cũng biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

Không biết sau này hắn còn có thể gặp người nào lợi hại hơn nàng sử dụng độc dược xuất thần nhập hóa hay không, nên trong lòng hắn âm thầm đề cao cảnh giác.

Viết một phong thư gửi cho cựu phụ, xin mấy viên dược duy trì bảo vệ tính mạng, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.


Viên dược này mấy ngày trước mới có được, không nghĩ tới hắn còn chưa dùng, ngược lại đưa cho Tử Truyền dùng trước. 

Bất quá nhìn tình huống của hắn lúc này, chỉ sợ viên dược cứu mạng này sẽ như muối bỏ biển, căn bản không hề có tác dụng quá lớn.

Quả nhiên, sau khi nuốt viên dược, tình trạng của Tiếu Túc vẫn như cũ không có chuyển biến gì tốt. 

Bạch Triệt cũng không dám chậm trễ nữa, ôm hắn đang bị thương mệt nhọc từ trên lưng con ngựa xuống dưới, ôm qua ngồi cùng ngựa với mình, gọn gàng dứt khoát nói với thái tử:

- Ta mang theo Tử truyền về Bạch phủ, điện hạ mau chóng hồi cung, thỉnh thái y đến.

Đều là hảo bằng hữu tri kỉ, Tiếu Túc còn là thân biểu đệ của hắn, trong lòng thái tử lo lắng vạn phần, sợ chậm trễ trị liệu, mở miệng đề nghị nói:

- Trực tiếp đưa vào cung đi! Trong cung ngự y dược phẩm có đủ, nếu chạy về Bạch phủ, cũng chậm trễ thời gian.

- Tình huống của hắn có chút không ổn......

Câu nói kế tiếp, Bạch Triệt cũng không nói ra. Tình huống không ổn, chính là lành ít dữ nhiều, rất có khả năng cứu không được, cũng không thể để người chết ở trong hoàng cung, phạm vào kiêng kị!

Thái tử nghe giọng điệu của hắn, sắc mặt liền tái nhợt, đưa mắt nhìn về phía Tiếu Túc không khác gì bị "Phá thành mảnh nhỏ".

Kéo chặt dây cương  đánh ngựa chảy nhanh về hướng hoàng cung.

Bạch Triệt cũng không chậm trễ, cẩn thận che chở Tiếu Túc, dùng hết sức chạy nhanh về hướng Bạch phủ. 

Về Bạch phủ, hắn đem tục mệnh hoàn mà cựu phụ ngàn dặn vạn nhắc không thể để lộ ra ngoài.

Cũng vội vàng cho hắn ăn vào, không chừng còn có thể có một hai phần hy vọng.

#####

Có lẽ mệnh của Tiếu Túc mệnh không nên tuyệt, hoặc là trời cao đã sớm an bài tất cả.

Bạch Triệt mang theo Tiếu Túc vội vàng chạy về phủ, trùng hợp gặp Bạch Thanh cùng Nhan Di Á ở cửa chính.

Vừa xuống xe Nhan Di Á liền nhìn thấy người bị hắn bảo hộ trong ngực đã là huyết nhục mơ hồ, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không kịp cố kỵ, vội nhào tới, giọng nói run run hỏi Bạch Triệt:


- Đã có chuyện gì, đại ca sao lại biến thành cái dạng này?

Trong giọng nói hàm chứa ý tứ chất vấn, vẻ mặt của nàng cùng hành vi, không chổ nào không thể hiện nàng đối với Tiếu Túc là tình cảm sâu nặng.

Bạch Triệt cảm thấy có chút không vui, hơi nhíu mày nhìn nàng, sau đó nhìn lướt qua nàng nhìn khuôn mặt muội muội lộ vẻ u sầu lo lắng.

Hắn cũng không nói gì, nâng Tiếu Túc, nghiêm mặt lướt qua Nhan Di Á, trực tiếp bước vào trong phủ.

Nhan Di Á chỉ hơi ngơ ngác, thần sắt trên mặt hiện lên bi thương. Cũng không kịp bận tâm Bạch Thanh đang nghĩ gì, hai tay nhấc lên làn váy, cước bộ bay nhanh đi theo Bạch Triệt.

Bạch Thanh đứng yên ngoài cửa không biết là bị dọa hay là như thế nào, vẫn không có động tác gì.

Đến lúc Viên Hách Uy tỉnh lại, lên tiếng khóc lớn, thì nàng mới bừng tỉnh, mờ mịt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, môi hơi run run, vẻ mặt có chút vô thố.

Một hồi lâu sau, nàng mới có phản ứng, không ngừng phân phó người cầm danh thiếp của phụ thân đi thỉnh Thái y, sai hạ nhân ôm đứa nhỏ về hậu viện......

Lải nhải, nói này nói nọ, đều là những chuyện nói cũng được không nói cũng không sao. 

Bọn hạ nhân có chút quái dị, lại ngại quy củ khắc nghiệt trong phủ, nên không dám biểu lộ gì, mặc kệ nàng phân phó bừa bãi, nói năng lộn xộn, bọn họ cũng đều tôn sùng, cũng không dám dị nghị.

Đúng lúc này, Thái tử mang theo bốn năm vị ngự y thái y, vội vàng tới đây. Lúc này Bạch Thanh mới đi theo sau bọn họ, tiến đến viện huynh trưởng an trí cho Tiếu Túc dưỡng thương.

Sau khi vào viện, các ngự y nhanh chóng vào nội các bắt mạch, Bạch Thanh lại co rúm ở trong góc phòng, mờ mịt nhìn vào trong phòng, không biết làm sao.

Thời gian từ từ trôi qua, mỗi một giây trôi qua lâu như một đời người, chờ đợi kết quả còn có thái tử, huynh muội Bạch Triệt cùng Nhan Di Á, vẻ mặt người nào cũng vô cùng lo lắng.

Sau đó, đám ngự y đi ra, đều hướng về phía bọn họ mà lắc đầu thở dài. Cho thấy, đối với thương thế của Tiếu Túc bọn họ thúc thủ vô sách.( bó tay)

Có thể trở thành ngự y, lại được hoàng thượng coi trọng, y thuật của bọn họ đương nhiên sẽ không thể nghi ngờ.

Đáng tiếc thương thế của Tiếu Túc quá mức nghiêm trọng, lại bị chậm trễ, máu trên người gần như đã chảy cạn.

Hơn nữa thân lại trúng kịch độc khó giải, nếu không phải hắn còn chút ít hơi thở cùng nhịp tim, thì bọn họ đã nghĩ hắn là một khối thi thể.

Bạch Triệt thấy thế, nhìn thoáng qua muội muội đang ảm đạm thất sắc, gian nan chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong lòng  lại ai thán. 

Cựu phụ cho viên dược cứu mạng, vừa hồi phủ hắn đã để Tiếu Túc nuốt xuống.

Đáng tiếc, tình huống vẫn như cũ nửa điểm khởi sắc cũng không có.

Đều là người tập võ, hắn đã sớm nhìn ra thương thế của Tiếu Túc không ổn, nếu không có có kỳ tích xảy ra, chỉ sợ không có cách nào cãi lại ý trời.

Hắn làm tất cả, cũng chỉ chờ ý trời mà thôi.

Lão thiên đui mù, dù bọn họ không muốn tình huống như vậy phát sinh, nhưng cũng không có biện pháp.

- Thật sự không có biện pháp nào sao?