Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 67

Bạch Triệt ôm đứa nhỏ về phủ, từ ngoài cửa đi thẳng vào nội viện, dọa tên gác cổng đến ngây người.

Đại thiếu gia thành thân gần hai năm, mà bụng của thiếu phu nhân Đồ thị vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Vậy mà thiếu gia cũng không sốt ruột, chẳng những không nạp thiếp, ngay cả thông phòng cũng không có.

Ngày ngày ở cạnh thiếu phu nhân, cuộc sống thảnh thơi vui vẻ, khiến người bên ngoài ghen tỵ.

Trong mắt đám hạ nhân tronh Bạch phủ, vẫn âm thầm ngưỡng mộ tôn sùng thiếu gia, không hổ danh là“Ngọc lang”, danh bất hư truyền a!

Nhưng không ngờ mọi người nhìn lầm rồi, thì ra thiếu gia đã sớm ở bên ngoài vụng trộm đặt mua phòng ốc cho ngoại thất.

Vì tiểu thư cùng thiếu phu nhân quan hệ rất tốt, nên tiểu thư sẽ vì thiếu phu nhân mà ra mặt, cho nên thiếu gia mới không dám mang về phủ. 

Nếu không, sao thiếu phu nhân vừa chết, thiếu gia liền vội vàng mang đứa nhỏ này về phủ.

Xem ra là thiếu phu nhân biết được nên giận dỗi bỏ về ngoại gia, sau đó u buồn uất ức mà chết.

Đám hạ nhân thấy mình suy luận hợp lý nên bắt đầu âm thầm đồng tình với Đồ thị cùng Đồ gia.

Đừng trách bọn hạ nhân suy nghĩ linh tinh, ngay cả Bạch Tể Viễn nhìn nhi tử mặt đầy nhu tình cẩn thận ôm đứa nhỏ trở về, cũng kinh ngạc một lúc lâu. 

Cả Bạch Thanh cũng gào to rống lên:

- Ca, Ca đem hài tử của Tô Mai về đây?

Lúc này Bạch Triệt mới có phản ứng, xấu hổ ho khụ khụ hai tiếng, sau đó cẩn thận kể rõ chuyện xảy ra cho tới lúc hắn nói với Phùng Chí Viễn về thân phận của mẫu thân cùng cựu phụ, đối phương bị dọa đến quăng kiếm đầu hàng, thì bị Bạch Thanh lên tiếng đánh gãy.

- Cựu phụ có thân phận như thế nào, vì sao Phùng Chí Viễn sợ hắn như vậy?

Từ lúc Bạch Thanh nghe Tiếu Túc nhắc đến người này, nàng mới biết mình có một cựu phụ hỏi phụ huynh thì hai người bận rộn chuyện năm mới vẫn chưa nói gì với nàng, mà chính nàng cũng quên luôn.

Lúc nãy nghe Phùng Chí Viễn chỉ vì tục danh của cựu phụ sợ tới mức buông vũ khí đầu hàng, trong lòng tò mò nhịn không được mới mở miệng hỏi.

Bạch Triệt nhìn phụ thân, thấy hắn gật đầu, mới kể lại tình huống của cựu gia với nàng, còn chỉ cho nàng một chút kiến thức ở giang hồ, hơn nữa còn cường điệu địa vị của Bạch Vân sơn trang ở trong chốn giang hồ không thể bị lay chuyển.

Bạch Thanh lúc này mới biết, thì ra năm đó mẫu thân cùng cựu phụ ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy được xưng là “Diêu thị song hùng”.

Sau đó nàng gặp được phụ thân, gả vào Bạch gia, một mình cựu phụ Diêu Nguyệt Hi trở về chính thức tiếp chưởng Bạch Vân sơn trang.

Vài năm sau tổ chức đại hội võ lâm mười năm một lần, đánh bại Bách kiếm môn đoạt được võ lâm minh chủ.

Bởi vì năm đó mẫu thân là một nữ tử giang hồ, lại ái mộ văn sĩ tay trói gà không chặt là phụ thân, thề sống chết gả vào Bạch gia, cùng người nhà mâu thuẫn gay gắt.

Cho đến lúc Bạch gia đem trưởng tử Bạch Triệt trò năm tuổi đến Bạch Vân sơn trang tập võ, mới làm dịu đi mối quan hệ. 


Nhưng sau này, nàng  ở “Tam vương loạn” hương tiêu ngọc vẫn, khiến cho lão trang chủ cùng lão phu nhân thương tâm quá độ, sau khi nàng chết được nửa năm, liền liên tiếp qua đời.

Cho nên những năm gần đây, cựu phụ chưa bao giờ liên hệ với Bạch gia, cững chưa bao giờ vào kinh.

Trừ lúc Bạch Triệt trước khi được mười lăm tuổi hàng năm có ba tháng ở Bạch Vân sơn trang tập võ, cùng với Bạch gia hàng năm đúng hạn đem một ít quà tặng đưa đi.

Thì hai thân gia không khác gì người xa lạ không hề liên hệ hay lui tới.

Mà Bạch Thanh thuở nhỏ tính tình hoạt bát năng động, còn từng ầm ĩ muốn được tập võ, phụ tử bọn họ sợ nàng biết được thân phận của cựu phụ, sẽ tranh cãi ầm ĩ muốn đi Bạch Vân sơn trang. 

Bộ dạng nàng rất giống mẫu thân, nếu đi Bạch Vân sơn trang, chỉ sợ vị cựu phụ kia, sẽ không bao giờ cho phép nàng rời đi. 

Cho nên, bọn họ mới che giấu việc này, cũng vì vậy mà kiếp trước cho đến lúc nàng chết, cũng không biết mình còn có cựu phụ.

Thấy phụ huynh áy náy, nàng cũng không có để ý, cũng không có tâm tư trách cứ bọn họ. 

Bởi vì nghe nói cựu phụ đoạt minh chủ võ lâm từ trong tay Bách kiếm môn, nàng rốt cục cũng hiểu được, vì sao kiếp trước Bạch gia rơi vào tuyệt cảnh, mà cựu phụ cũng không xuất hiện, càng không ra tay cứu giúp.

Nàng còn nhớ rõ, bởi vì Phùng Chí Viễn xuất thân từ giang hồ, ở trong cuốn sách [ bị chồng ruồng bỏ xoay người ] từng có ghi chép một chút chuyện giang hồ tranh đấu, trong đó cũng có nhắc tới chuyện tranh đoạt võ lâm minh chủ.

Dù nàng chỉ đọc qua một lần, nhưng lúc này từng chữ trong đó như hiện rõ ràng trước mặt nàng.

《Môn chủ Bách kiếm môn nhìn hai người mà mình coi trọng nhất đang quỳ gối trước mặt, đều là đồ nhi chính tay mình dạy dỗ, trong lòng không phải không có áy náy. 

Hắn coi trọng bọn họ, bồi dưỡng bọn họ, cuối cùng lại lấy địa vị môn chủ, cùng nữ nhi, khiến bọn họ tự giết lẫn nhau. 

Hai năm nay, hắn trơ mắt nhìn bọn họ giương cung bạc kiếm, sử dụng các loại thủ đoạn độc ác để diệt trừ lẫn nhau, rất nhiều lần hắn muốn ra tay ngăn cản. 

Nhưng lại nhớ đến Bách kiếm môn mấy đời đều là minh chủ võ lâm, lại mất từ trong tay mình, mà hắn ở trận chiến đó đã bị tổn thương kinh mạch, kiếp này không thể tiếp tục luyện công, có nhiều áy náy đến đâu, hóa thành tức giận ngập trời.

Nếu ngay cả đối phương có thực lực tương đương cũng không thể chiến thắng, thì bọn họ làm gì có cơ hội đoạt lại thứ đã mất?

Nhưng mà, lời của thôn phụ kia lại khiến hắn không thể không suy nghĩ sâu xa. 

Nếu tự giết lẫn nhau khiến cho bọn họ đồng quy vu tận, thì tất cả những mưu tính của hắn bấy lâu nay, đều tan thành mây khói. 

Hắn đã già, không còn mười năm nữa, sao hắn có thể bồi dưỡng ra một người tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm đây.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng hắn đành thỏa hiệp, mở miệng đề nghị:

- Hay là chúng ta đổi lại phương pháp quyết định thắng thua, năm nay đại hội võ lâm, ai có thể đoạt được vị trí minh chủ võ lâm trong tay Diêu minh chủ Bạch Vân sơn trang, thì chính là môn chủ của Bách kiếm môn, là tiểu tế của Quân Tử Kiếm ta.

Chỉ mong phương pháp mà nữ nhân kia nói có thể giúp hắn đoạt được nguyện vọng trong nhiều năm nay.


Phùng Chí Viễn cùng Tống Viễn Kiều liền ngẩng đầu nhìn môn chủ đang ngồi trên chủ vị, sau đó quay đầu nhìn nhau.

Ánh mắt thô bạo tiêu tán đi rất nhiều, vốn thân thiết với nhau như huynh đệ, lại bị ép bách thành địch nhân, hôm nay rốt cục cũng có thể trở lại như xưa!

Sau khi rời khỏi Bách kiếm môn, Phùng Chí Viễn lấy một bình bạch ngọc từ trong áo, đưa tới trước mặt Tống Viễn Kiều, nói:

- Vật này tên là ‘Thất ngày hóa công tán’, nội công trong người từ từ tiêu tan, bảy ngày sau sẽ mất hết công lực, trở thành người bình thường. Ta sớm đã có người trong lòng, nàng không thích giang hồ tranh đấu, chỉ cầu có được cuộc sống thanh bình an ổn. Cho nên, tiểu sư muội cùng Bách kiếm môn, đều giao cho ngươi. Viễn Kiều, chuyện trước đây coi như đã qua, từ ngày hôm nay trở đi chúng ta vẫn là hảo huynh đệ!

Tống Viễn Kiều nhận bình dược, nắm chặt tay sư huynh đôi mắt ẩm ướt.

Nếu không vì tiểu sư muội, thì hai năm nay sao hắn có thể ra tay độc ác với sư huynh không khác gì thân huynh đệ.

Hắn từng nghĩ cả đời này, bọn họ sẽ không có cơ hội làm huynh đệ nữa, không nghĩ rằng, vì một nữ nhân gây ra chiến tranh, cuối cùng cũng vì một nữ nhân mà kết thúc

Trong lòng đầy cảm kích hắn nhìn ra xa, đứng bên cạnh tiểu sư muội mà hắn ấu yếm là nữ nhân mà hắn đã từng khinh thường. 

Giờ này khắc này, mặc dù đứng bên cạnh tiểu sư muội phong hoa tuyết nguyệt, cũng không tổn hại khí chất của nàng. Đây là một nữ nhân tốt, sư huynh có được nàng, cũng không thiệt thòi.

Nhìn sư huynh đệ bọn họ bắt tay giảng hòa, Tô Mai nở nụ cười, trong lòng hết sức vui mừng.》

[Sau năm ngày, từ lúc đại hội võ lâm kết thúc, chính là ngày tân minh chủ võ lâm Tống Viễn Kiều thành hôn, cũng trong ngày này, hắn tiếp chưởng môn chủ Bách kiếm môn cử hành đăng vị đại điển.

Hắn mới hai mươi mốt tuổi, vừa tham dự đại hội võ lâm đã có thể chiến thắng Diêu minh chủ Bạch Vân sơn trang, giết chết hắn dưới lưỡi kiếm, trở thành minh chủ võ lâm trẻ tuổi nhất. Trận chiến này lan truyền khắp thiên hạ, vị trí của Bách kiếm môn càng được tôn vinh.] 

Hai đoạn trong quyển sách đều nói chung một chuyện, dù Bạch Thanh có ngu xuẩn hơn nữa, cũng hiểu được.

Trước khi Bạch gia lụi bại, cựu phụ đã chết ở trong tay Tô Mai, bị hạ dược do nàng nghiên cứu chế tạo ra. 

Vì muốn nam nhân của nàng thành công thoát khỏi vị hôn thê, giải quyết gánh nặng của môn chủ Bách kiếm môn, nhân tiện còn khiến cho tân môn chủ cảm kích, nên nàng không ngại dùng độc đả thương người.

Võ lâm minh chủ, người có thực lực sẽ lấy được, cựu phụ võ công cao hơn môn chủ Bách kiếm môn, đoạt được ngôi vị đương nhiên sẽ là của hắn.

Nhưng Bách kiếm môn lại coi như vật sở hữu của môn phái mình, không chấp nhận người bên ngoài mơ ước.

Một khi bị đoạt mất, liền dùng mọi biện pháp để lấy lại, cũng không tiếc dùng thủ đoạn hạ dược ti tiện bỉ ổi.

Cái gọi là giang hồ hiệp nghĩa, cũng chỉ có như thế.

Bạch Triệt không biết muội muội tức giận cái gì, nói xong lại không thấy nàng truy vấn nữa, liền kể tiếp chuyện phát sinh tiếp theo đồng thời cũng đưa ra đề nghị của chính mình.

Giống như Ký Vương oán hận cùng giận chó đánh mèo, về sau càng phải đề phòng nhiều hơn.

Giống như dã tâm của Bách kiếm môn, cần viết thư nhắc nhở cựu phụ phòng bị.

Giống như Tô Mai có được năng lực khủng bố, phải thận trọng xử lý...

Đủ loại chuyện, hao phí mất một canh giờ, mới có thể tổng kết xong.

Sau đó, một nhà ba người bị tiếng khóc của tiểu hài tử làm cho ngây người.

Tô Mai đã bị bắt, tạm thời không thể gây trở ngại gì đến Bạch gia, nhưng đứa nhỏ này, phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để trong phủ nuôi dưỡng?

Kinh thành lắm chuyện thị phi, chỉ sợ không được mấy ngày, mọi người trong thiên hạ sẽ có chung một ý nghĩa. 

Là Bạch Triệt sớm dưỡng ngoại thất, còn sinh hạ hài tử, cho nên sau khi nữ nhi của Đồ gia chết đi, mới mang dẫn theo người đến Bạch phủ gây chuyện.

Đến lúc đó, Tô Mai có đứng ra nói đứa nhỏ là của nàng cùng Viên Mậu Lâm, cũng không có người tin.