A Wallflower Christmas

Chương 2

“Dù có bị đánh giá là kiêu ngạo” Rafe nói, “ anh không nghĩ là anh cần được khuyên bảo làm thế nào để tán tỉnh phụ nữ.”

Rafe đã đến London vào ngày hôm qua. Hôm nay, khi Westcliff vắng nhà để đến xem xét các công trình xe lửa mà anh có góp phần, Rafe cho là anh phải dùng trà với Lillian và bạn bè của cô. Rafe sẽ thích hơn khi được đi tham quan công trình xe lửa. Anh là con trai một nhà công nghiệp, và sự thu hút của máy móc và đồ vật tân tiến luôn quyến rũ anh. Mặt khác, Lillian đã yêu cầu anh ở lại, và anh chưa bao giờ có thể từ chối cô bất cứ điều gì.

Anh hết sức yêu quý các cô em gái, theo quan điểm của anh là những điều tốt đẹp nhất mà cha mẹ anh từng đạt được.

“ Miss Appleton sẽ không cho anh lời khuyên đâu,” Lillian vặt lại, trìu mến vuốt tóc anh.” Chúng em đã mời cô ấy đến uống trà để cô ấy có thể nói cho chúng ta biết nhiều hơn nữa về Lady Natalie. Em nghĩ anh sẽ muốn hiểu càng nhiều càng tốt về cô dâu tương lai.”

“ Chuyện đó vẫn còn là nghi vấn,” Rafe nhắc nhở nàng ngắn gọn. “ Cho dù anh có muốn cưới cô ta, thì vẫn còn phải chờ Lada Natalie cân nhắc xem cô ấy có chịu anh không đã.”

“ Đó là lý do tại sao anh sẽ trở nên thật quyến rũ để Miss Appleton sẽ trở về nhà và cung cấp một bài tường thuật rực rỡ về anh với Lady Natalie.” Lillian ngừng lại và liếc nhìn anh với ánh mắt đe-dọa-giả-vờ. “ Phải không anh trai?”

Rafe mỉm cười với em gái khi anh tung nhẹ cô bé-sơ-sinh-8-tháng-tuổi Merritt trên gối. Cô bé có mái tóc đen và mắt nâu như cha mẹ mình, đôi má hồng hào và hai bàn tay bé xíu nắm chặt. Sau khi kéo xuống một trong những chiếc nút trên áo chẽn của anh bằng cái giật mạnh đầy quyết tâm, bé gắng đặt nó vào miệng.

“ Không, cưng à,” Rafe nói, kiên nhẫn lấy cái nút ra khỏi nắm tay ẩm ướt, và Merritt bắt đầu khóc la phản đối.

“ Bác xin lỗi,” anh nói nghe hối lỗi. “ Bác cũng sẽ gào lên nếu có ai đó lấy đi cái gì bác thích. Nhưng cháu có thể bị nghẹt thở khi nuốt phải nó, cháu yêu, và khi đó thì mẹ cháu sẽ tống cổ chú đến Trung Quốc đấy.”

“Chỉ khi nào Westcliff không túm lấy anh trước,” Lillian nói, bế em bé đang khóc ngất lên từ anh. “ Đây, con cưng. Mommy sẽ không để ông bác già Rafe làm phiền con nữa đâu.”

Cô nhe răng cười và chun mũi nghịch ngợm nhìn anh khi cô dỗ dành con gái. Hôn nhân và làm mẹ hợp với Lillian, Rafe nghĩ. Em gái anh đã luôn là một tạo vật cứng đầu, nhưng giờ thì cô có vẽ dịu dàng và hạnh phúc hơn anh từng thấy cô trước đây.Anh chỉ có thể khen ngợi Westcliff vì điều đó, mặc dù làm thế nào mà một người đàn ông chuyên quyền và đứng đắn có thể thực hiện một sự thay đổi đến như vậy với Lillian là một điều bí ẩn. Người khác sẽ có suy nghĩ là cặp đôi này sẽ giết chết nhau trong vòng tháng đầu tiên sau kết hôn. Sau khi cô bé con đã yên lặng và Lillian đưa cho nhũ mẫu đem bé lên lầu, Annabelle và Evie đến.Đứng lên, Rafe cúi chào hai quý cô khi họ được giới thiệu.

Mrs. Annabelle Hunt, vợ của nhà doanh nhân trong ngành đường sắt Simon Hunt, được cho là một trong những người đẹp tuyệt vời ở Anh. Thật khó để hình dung được một phụ nữ nào có thể làm lu mờ cô. Cô là một đóa hồng Anh quốc hoàn hảo, với mái tóc vàng mật ong và đôi mắt xanh, và làn da trong lành và mịn màng. Không chỉ có một thân hình hướng một vị thánh đến tội lỗi, mà vẻ mặt cô rất sống động và hấp dẫn, ngay lập tức làm anh thấy dễ chịu.

Evie,Lady St. Vincent, thì không dễ tiếp cận. Tuy nhiên, Lillian đã cảnh báo Rafe rằng tình bẽn lẽn của Evie thường bị nhầm với lạnh nhạt. Cô đáng yêu không thể tưởng, làn da phụ nhẹ tàn nhang, mái tóc đỏ rực rỡ. Đôi mắt xanh biếc chứa đựng sự thân thiện và yếu đuối cẩn trọng làm Rafe xúc động.

“ Ngài Bowman kính mến,” Annabelle nói với nụ cười hấp dẫn, “ Tôi sẽ nhận ra ngài ở bất kỳ nơi nào, thâm chí là không cần giới thiệu. Ngài và Lillian chia sẽ sự giống nhau dễ nhận thấy. Có phải tất cả người nhà Bowmans đếu rất cao và tóc đen không?”

“ Tất cả, ngoại trừ Daisy,” Rafe đáp. “ Tôi e là bốn chúng tôi đã lấy đi quá nhiều chiều cao, và không còn gì chừa lại cho em ấy khi em ra đời.”

“Cái mà Daisy thiếu là chiều cao,” Lillian nói, “ em ấy đã bù lại bằng nhân cách.”

Rafe cười. “ Đúng vậy. Anh muốn gặp con bé tính quái ấy, và nghe chính miệng nó nói là nó tự nguyện kết hôn với Matthew Swift, và không phải vì cha dùng dùi cui ép buộc nó.”

“Daisy thật lòng y-yêu Mr. Swift,” Evie nghiêm túc.

Trước sự ngọng nghịu của cô,điều mà Lillian đã cảnh báo anh, Rafe mỉm cười trấn an cô.

“ Tôi vui khi biết điều đó,” anh nói dịu dàng. “ Tôi đã luôn nghĩ Swiff là một tên tử tế đứng đắn.”

“ Anh không thấy phiền khi cha nhận anh ta làm con nuôi sao?” Lillian hỏi chua chát, ngồi xuống và hướng dẫn hai người còn lại cùng làm như vậy.

“ Ngược lại thì có,” Rafe nói. “ anh sẽ hết sức cám ơn bất cứ ai hay bất cứ cái gì kéo sự chú ý của Cha ra khỏi anh. Anh đã có quá đủ những cái ngòi nổ chết tiệt cho cả đời rồi. Lý do duy nhất anh sẵn sàng đồng ý điều đó bây giờ chỉ vì anh muốn tham gia sở hữu công ty đang bành trướng tại European kìa.”

Annabelle trông rất thích thú trước sự thẳng thắn của hai anh em. “ Có vẻ là chúng ta không cần phải suy xét thận trọng hôm nay.”

Rafe cười. “ Tôi ngờ rằng không còn nhiều điều về những Bowmans mà Lillian chưa kể với hai người. Vì vậy, hãy bỏ qua sự suy xét thận trọng và chuyển đến những vấn đề thú vị thôi nào.”

“ Các quý cô tại London có phải là chủ để thú vị không ta?” Lillian hỏi.

“ Đương nhiên. Kể cho anh nghe về họ đi.”

“ Các cô gái ở đây khác với New York,” Lillian cảnh cáo anh. “ Đặc biệt là những cô nàng trẻ tuổi. Khi anh được giới thiệu với một cô gái Anh quộc đứng đắn, cô ta sẽ giữ ánh mắt nhìn xuống đất, và cô ta không trò chuyện và để lộ tình cảm như người Mỹ chúng ta, Phụ nữ Anh Quốc được giáo dục, che chở rất kỹ, không hề quen với việc làm bạn với đàn ông. Nên đừng bao giờ nghĩ đến việc thảo luận về chuyện kinh tế và chính trị, hay những vấn đề đại loại như thế.”

“ Vậy anh được phéo nói về những chuyện gì?” Rafe lo lắng.

“m nhạc, hội họa và ngựa.” Annabelle nói .” Và nhớ là phụ nữ ở Anh hiếm khi phát biểu cách nhìn của họ về bất cứ việc gì, mà thay vào đó là họ thịch lập lại theo quan điểm của cha mẹ.”

“Nhưng sau khi họ kết hôn,” Evie nói, “ họ có nhiều khuynh hướng bộc lộ bản chất thật sự của họ.”

Rafe nhìn cô chế giễu. “ Thật quá khó để tìm ra bản chất thật sự của một cô gái trước khi tôi kết hôn với cô ta?”

“ Gần như là kh-không thể” Evie nghiêm túc, và Rafe bắt đầu mỉm cười cho đến khi anh nhận ra là cô không hề nói đùa.

Bây giờ anh bắt đầu hiểu tại sao Lillian và bạn bè cô đang cố gắng tìm hiễu nhiều hơn về Lady Natalie và con người của cô. Hiển nhiên là nó sẽ không đến từ bản thân của Lady Natalie.

Lần lượt nhìn vào gương mặt của Lillian đến Annabelle và Evie, Rafe nói chậm rãi, “ Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ này, thưa các quý bà. Nó nhắc nhở tôi rằng tôi có lẽ cần nó hơn tôi nghĩ.”

“ Người hữu ích nhất,” Lillian nói, “ là Miss Appleton. Hãy hy vọng.” Cô nâng tấm màn ren sổ lên và nhìn xuống đường. “ Và nếu em không lầm, cô ta vừa đến kìa.”

Rafe đứng lên cho có lệ khi Miss Aplleton bước vào cửa hành lang. Lillian đến chào đón nàng khi người phục vụ nhận áo khoắc và nón. Rafe cho là anh nên biết ơn bà già cũ kỹ này vì đã đến thăm, nhưng tất cả những điều anh có thể nghĩ là làm sao nhanh chóng để họ có thể thu thập được những thông tin cần thiết và thoát khỏi bà ta. Anh nhìn không hứng thú khi nàng bước vào phòng khách . Nàng mặc chiếc áo xanh cũ kỹ được may khéo léo thường thấy ở những bà quản gia và đứng cao hơn những người hầu. Ánh mắt anh lang thang đến hình dáng gọn gàng của eo lưng, đường cong mềm mại của bộ ngực và sau đó đến khuôn mặt nàng. Anh cảm thấy sự ngạc nhiên đâm vào mình khi anh nhận ra cô còn trẻ, không nhiều tuổi hơn Daisy. Từ nét mặt của nàng, ai cũng có thể đoán là nàng không hạnh phúc với việc có mặt tại đây hơn Rafe. Nhưng có một gợi ý về sự dịu dàng và hóm hỉnh ở đường nét mềm mại của đôi môi, và một sức mạnh tinh tế trong hình dáng của mũi và cằm nàng. Vẻ đẹp của nàng không lạnh lẽo và theo lẽ xưa, nhưng ấm áp và một chút phóng túng. Mái tóc nàng màu nâu,sáng bóng như những dải ruy- băng,có vẻ như được bới lên một cách vội vả. Khi nàng kéo những ngón tay một cách gọn gàng để tháo găng, nàng ngước nhìn Rafe với đôi mắt xanh-lá-cây-của-biển-cả. Cái nhìn ấy không nghi ngờ gì Miss Appleton không hề thích hay tin tưởng anh. Nàng ấy không nên, suy nghĩ của Rafe lóe lên sự thích thú. Anh đích thực không được nhắc đến với những ý định đáng kính khi có liên quan đến phụ nữ. Nàng tiến lại gần anh với thái độ điềm tĩnh làm Rafe bực bội vì vài lý do nào đó. Nàng làm cho anh muốn… à thì, anh không chắc chắn là cái gì, nhưng nó sẽ bắt đầu với việc nâng nàng lên và hất nàng vào cái ghế gần đó.

“Miss Appleton,” Lillian nói, “ Tôi xin được giới thiệu anh trai tôi, Mr.Bowman.”

“Miss Appleton,” Rafe thì thầm,đưa tay ra.

Người phụ nữ trẻ ngập ngừng, những ngón tay nhợt nhạt khẽ run cạnh chiếc váy.

“Ôi, Rafe,” Lillian vội vàng, “ cái đó không được thực hiện ở đây.”

“Tôi xin lỗi,” Rafe rụt tay lại, nhìn vào đôi mắt xanh lá trong mờ. “ Bắt tay là việc phổ biến ở các phòng khách tại nước Mỹ.”

Miss Appleton nhìn anh suy đoán. “Tại London, gật đầu nhẹ là tốt nhất,” nàng nói với chất giọng rõ ràng, nhẹ nhàng làm một cơn sóng hơi nóng lan xuống phía sau cổ anh. “ Mặc dù thỉnh thoảng một quý cô đã kết hôn có thể bắt tay, nhưng người chưa kết hôn thì hiếm khi làm thế.Việc đó ở đây thường được xem là hành vicủa tầng lớp thấp, và là một vấn đề khá riêng tư, đặc biệt khi thực hiện mà không có găng tay.”

Nàng quan sát anh một lúc, môi nàng hơi cong lên thành một nụ cười. “ Tuy nhiên, tôi không phản đối viêc bắt đầu theo phong tục người Mỹ.”

Nàng đưa một bàn tay mảnh khảnh ra. “ Việc đó được làm như thế nào?”

Hơi nóng không lý giải được của anh nấn ná ở sau cổ anh và lan qua vai. Anh nắm bàn tay mảnh dẻ của nàng trong bàn tay lớn hơn nhiều của mình, ngạc nhiên bỡi cảm giác bồn chồn ở bụng, một nhận thức cấp kỳ xuyên qua. “ Một cái nắm chặt.” anh bắt đầu, “ thường được xem là-”. Anh đột ngột ngừng lại, không thể nói tiếp được khi nàng thận trọng đáp trả lại áp lực các ngón tay của anh.

“Như thế này?” nàng hỏi, ngước lên nhìn vào mặt anh. Hai má nàng đỏ hồng.

“Đúng.” Rafe đờ đẫn tự hỏi chuyện gì với anh thế này. Áp lực của bàn tay nhỏ nhắn, ngập ngừng tác động lên anh còn hơn những cái vuốt ve khêu gợi bậc nhất của cô tình nhân lần trước. Bỏ tay nàng ra, anh kéo cái nhìn của mình đi nơi khác và cố gắng điều hòa hơi thở.

Lillian và Annabelle trao nhau cái nhìn bối rối trong thinh lặng.

“Được rồi,” Lillian nói vui vẻ khi khay trà được mang vào, “ chúng ta hãy tìm hiễu nhau rõ hơn nhé. Tôi rót trà nhé?”

Annabelle cúi người xuống chiếc ghế bên cạnh Lillian, trong khi Rafe và Miss Appleton ngồi trên những chiếc ghế ở bên kia của cái bàn nhỏ. Một vài phút sau,nghi thức uống trà được thực hiện. Những đĩa bánh mỳ nướng và bánh vốp được xoay vòng.

Rafe có vẻ như không thể ngừng quan sát Miss Appleton, đang ngồi ngay ngắn trong ghế,cẩn thận nhấp từng ngụm trà.Anh muốn kéo những chiếc tram ra khỏi tóc nàng và quấn nó quanh những ngón tay. Anh muốn đẩy nàng xuống sàn. Nàng nhìn thật quá đứng đắn, quá tốt đẹp, ngồi đó với váy áo sắp xếp ngay ngắn. Nàng làm anh muốn những chuyện cực kỳ, cực kỳ xấu xa.