A Mạch Tòng Quân

Chương 68: Nguyên nhân

Trương Sĩ Cường vội vàng đi lấy kéo,

xong lại vẫn như trước không dám xuống tay. Thấy vậy, A Mạch bất đắc dĩ

nói: “Trương Nhị Đản, ngươi nhớ cho kỹ, bất luận thế nào thì việc giữ

gìn tính mạng của mình mới là điều quan trọng nhất.”

Trương Sĩ Cường ừ một tiếng, cầm kéo

trong tay đến nửa ngày mới dám hạ xuống, thật cẩn thận cắt vạt áo cùng

mảnh vải quấn ngực sau lưng nàng, nhưng cắt xong lại không dám gỡ xuống. A Mạch thấy mặt mũi anh ta đỏ tía tai thì tức giận đến không thể nói

nên lời, cuối cùng cả giận quát: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, đi xem

bọn Vương Thất thế nào rồi, để kéo và thuốc trị thương lại, ta tự làm.”

Trương Sĩ Cường như trút được gánh

nặng liền thở phào nhẹ nhõm, đem kéo và bình thuốc đặt vào trong tay A

Mạch, lúc này mới đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa lại có chút lo lắng hỏi: “Đại nhân có thể tự mình làm được không?” Thấy A Mạch tức giận đến cực độ, Trương Sĩ Cường sợ hãi vội vàng đi vội ra ngoài.

A Mạch chịu đựng cơn đau nhức sau

lưng, cố gắng xoay người cởi bỏ áo ngoài, nhưng mảnh vải quấn ngực ở bên trong sớm đã bết máu đen mà dính chặt vào lưng, A Mạch mới chỉ khẽ kéo

ra một chút đã đau đến nổ đom đóm mắt, lập tức ngã nằm xuống giường, nửa ngày sau mới thở nổi, không nghĩ rằng nước mắt cũng đã ứa ra, trong

lòng A Mạch nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác quật cường, liền cầm một đoạn vải kéo mạnh xuống.

Lần này, A Mạch đau đến trào cả nước

mắt, chợt nghe thấy tiếng Trương Sĩ Cường lại đẩy cửa quay trở lại, cơn

tức giận ngập đầu khiến nàng nhất thời hướng về phía anh ta quát: “Cút

ra ngoài!”

Lời còn chưa nói dứt, A Mạch lại đã ngây ngẩn cả người.

Thương Dịch Chi nhìn nàng, đi đến bên giường thản nhiên nói: “Nằm sấp xuống.”

A Mạch có chút sững sờ rồi cũng nằm

úp sấp trở lại trên giường, để mặc Thương Dịch Chi thay nàng xử lý miệng vết thương sau lưng. Động tác của Thương Dịch Chi rất nhẹ, nhưng mặc dù như vậy A Mạch vẫn đau đến nỗi mấy lần suýt nữa thì ngất đi.

“Có biết ta vì sao lại phạt ngươi không?” Thương Dịch Chi thấp giọng hỏi.

A Mạch thả khớp hàm đang nghiến chặt ra, ghìm thấp thanh âm trả lời: “Một mình ra khỏi doanh, uống rượu đến đêm khuya.”

Động tác trên tay Thương Dịch vẫn

không dừng lại, im lặng một lát rồi nói từng chữ một: “A Mạch, ngươi nhớ cho kỹ, ta dung túng ngươi, không phải để cho ngươi vừa ngắm hoa,

thưởng nguyệt, vừa uống rượu, ca hát !”

A Mạch hít vào mấy ngụm khí lạnh, lúc này mới lên tiếng đáp: “Nhớ rồi.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp: “Bất quá, A Mạch cũng có câu này muốn nói với nguyên soái, ta đầu quân cho

quân Giang Bắc cũng không phải vì muốn ngắm hoa thưởng nguyệt, uống rượu ca hát.”

Thương Dịch Chi không thèm nhắc lại, chỉ yên lặng thay A Mạch lau rửa vết thương trên lưng.

A Mạch không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt anh ta, nên cắn răng chịu đựng không rên một tiếng, mỗi khi Thương

Dịch Chi chạm vào vết thương sâu, nàng lại đau đến run rẩy cả người. Mỗi lần như vậy, Thương Dịch Chi sẽ dừng tay lại, đợi đến khi thân thể nàng không còn run nữa mới tiếp tục. Anh ta vì hảo tâm, nhưng đâu biết rằng

làm như vậy lại càng khiến cho A Mạch thêm chịu tội, cứ đứt quãng như

thế, khiến A Mạch đau không khác gì chịu cực hình, mấy lần muốn chết đi

sống lại, mồ hôi lạnh trên người túa ra thấm ướt cả chăn bông. Đến cuối

cùng, A Mạch thật sự không thể chịu đựng thêm nữa, đành phải nói đứt

quãng: “Nguyên soái, ngài… nhanh tay một chút được không, để ta còn có

thể dễ chịu một chút?”

Kỳ thật, trên trán Thương Dịch Chi

cũng vã mồ hôi, anh ta vốn xuất thân cao quý, đâu phải làm qua những

chuyện hầu hạ người khác như vậy, nghe A Mạch nói thế, trên mặt hiện lên sắc xấu hổ, hung ác đem một đoạn vải dính chặt nhất vào da thịt của A

Mạch kéo xuống.

Lần này, A Mạch rốt cuộc không có thể chịu nổi nữa,“A” một tiếng, hét lên thảm thiết.

Từ Tĩnh vừa đẩy cửa phòng ra, bị

tiếng hét này của A Mạch làm cho sợ tới mức nhảy dựng lên, một chân vấp

phải bậu cửa mà té ngã. Ông ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thương Dịch Chi

đang ngồi ở bên giường A Mạch, mà A Mạch lại để lưng trần nằm trên

giường, hai người nhất tề nhìn về phía ông ta. Từ Tĩnh ngẩn ra, vội vàng cười ha ha, xoay người chạy nhanh ra ngoài: “Đi nhầm, đi nhầm .”

“Tiên sinh!” Thương Dịch Chi cùng A Mạch trăm miệng một lời kêu lên.

Từ Tĩnh dừng lại, lại không xoay

người, thu lại khẩu khí vui đùa vừa rồi, thản nhiên nói: “Nguyên soái,

ta thay A Mạch ra ngoài doanh tìm lang trung đến, đang chờ ở ngoài cửa. Ta tìm nguyên soái còn có chút việc, thỉnh nguyên soái dời bước ra bên

ngoài.”

Từ Tĩnh hướng về phía ngoài cửa hất

đầu ra hiệu, một lang trung bộ dáng e dè, sợ sệt liền đi vào. Thương

Dịch Chi yên lặng đứng lên, không nói câu nào bước về phía cửa đi ra

ngoài. Từ Tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn A Mạch, rồi sau đó theo Thương

Dịch đi ra. Hai người bọn họ vừa đi khỏi, lang trung kia liền lập tức

quỳ gối trước giường A Mạch, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Cầu xin nữ tướng

quân tha mạng, cầu xin nữ tướng quân tha mạng, tiểu nhân ở nhà còn có mẹ già, con nhỏ đều phải dựa vào tiểu nhân nuôi sống, cầu xin nữ tướng

quân bỏ qua cho tính mạng của tiểu nhân.”

A Mạch nhìn bộ dạng của lang trung lúc này thực đáng thương, liền hỏi: “Quân sư đã nói gì với ngươi?”

“Quân sư?” Trên mặt lang trung kia lộ vẻ khó hiểu.

A Mạch thầm than một tiếng trong lòng, nói: “Chính là người vừa đưa ngươi tới đây.”

“À,” Lang trung kia vội vàng đáp:

“Ông ta hỏi ta có biết trị ngoại thương không, sau đó hứa sẽ thưởng hậu

hĩnh cho ta nến ta tới chữa thương cho ngài.”

“Một khi đã như vậy, vì sao còn phải cầu xin ta tha mạng cho ngươi?” A Mạch hỏi.

Lang trung kia lại gục đầu xuống

khóc, đáp: “Trong doanh của ngài có quân y, thế thì vì sao còn phải đưa

tiểu nhân từ nơi thôn dã đến đây, hơn nữa tiểu nhân bị mấy quân gia bắt

đến, đây chẳng phải là không muốn cho tiểu nhân còn sống mà trở về hay

sao.”

A Mạch thầm nghĩ thế này thật đúng là phong cách của Từ Tĩnh, xem ra ông ta muốn đem lang trung này giết

người diệt khẩu. Nhưng lang trung này có thể suy nghĩ được như vậy xem

ra cũng có chút hiểu biết. Nàng cúi đầu, thấy lang trung kia vẫn run rẩy quỳ trên mặt đất, trong lòng bất giác có chút không đành lòng, cân nhắc một lát rồi hỏi anh ta: “Ta chính là chủ tướng thất doanh quân Giang

Bắc, ngươi có nguyện ở lại làm lang trung trong doanh của ta không?”

Lang trung kia vốn đang sợ hãi run

rẩy, nghe A Mạch hỏi thể biết là đã đồng ý lưu lại cho anh ta một tính

mạng, vội vàng dập đầu liên tục nói: “Nguyện ý, nguyện ý, tiểu nhân

nguyện ý, tiểu nhân tạ ơn nữ tướng quân.”

A Mạch nhìn chằm chằm lang trung nói: “Về sau chỉ có thể gọi ta là tướng quân, nếu ngươi tiết lộ thân phận

của ta, đừng nói là tính mạng của ngươi, mà ngày cả tính mạng người nhà

của ngươi ta cũng sẽ không bảo đảm.”

Lang trung kia biết lời này của A

Mạch không phải là đe dọa, lại sợ A Mạch không tin anh ta, vội vàng thề

độc, nhưng bị A Mạch ngăn lại.

“Ta chưa bao giờ tin vào lời thề,” A Mạch thản nhiên nói,“Ngươi chỉ cần nhớ rõ ta nói được, làm được là tốt rồi.”

Lại nói Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh yên lặng mà đi, mãi đến lúc đi đến ngoài sân Từ Tĩnh mới lên tiếng gọi: “Nguyên soái!”

Thương Dịch Chi đứng lại, quay người

nhìn về phía Từ Tĩnh chờ ông ta nói tiếp, nhưng Từ Tĩnh chỉ há miệng thở dốc dừng lại nhìn Thương Dịch Chi mà trầm mặc không nói gì. Ngược lại,

Thương Dịch thấy bộ dạng ông ta muốn nói lại thôi, liền nói: “Tiên sinh

muốn nói cái gì Dịch Chi cũng đã biết, tiên sinh không cần phài quá lo

lắng.”

Thấy Từ Tĩnh vẫn nghi ngờ nhìn mình,

Thương Dịch Chi cười cười, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Từ Tĩnh. Từ Tĩnh kinh ngạc đưa mắt nhìn Thương Dịch Chi, rồi nương theo

ánh trăng đọc nội dung viết trên tờ giấy, thần sắc trên mặt cũng dần dần thay đổi.

“Đây là tin tức vừa lấy được sáng hôm nay, còn chưa kịp đưa cho tiên sinh xem qua.” Thương Dịch Chi giải thích.

Từ Tĩnh đọc xong có chút khiếp sợ,

liền hỏi: “Tin tức này liệu có chính xác không? Thạch Đạt Xuân chỉ là

hàng tướng, Trần Khởi sao có thể để cho ông ta biết được chuyện cơ mật

như thế này?”

“Là một thị nữ do Thạch Đạt Xuân an

bài ở trong phủ của Thôi Diễn đưa tin. Trần Khởi đưa binh đến mai phục

trong Tần Sơn Cốc, cho Chu Chí Nhẫn đem toàn bộ lương thảo vận chuyển

đến Bào Mã Xuyên.” Thương Dịch Chi khoanh tay đứng nhìn vầng trăng trên

bầu trời mà thở dài: “Quả thực đúng như lời A Mạch phỏng đoán, chỉ với

vài lời nói lúc bàn luận việc quân sự của ta hôm qua mà nàng lại có thể

phán đoán được như vậy, ngay cả ta cũng không thể không cảm thấy bội

phục.”

Thương Dịch Chi quay đầu nhìn Từ Tĩnh nói: “Mỗi khi đến gần nàng thêm một phần, nàng lại khiến cho ta kinh

ngạc một phần, tiên sinh, ngài nói một kỳ tài quân sự như vậy, ta sao có thể bỏ đi mà coi nàng như một nữ tử được!”

Từ Tĩnh nghe vậy thì thở phảo nhẹ

nhõm, theo thói quen lại đưa tay lên vuốt râu, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ông ta lại quan sát một chút biểu tình của Thương Dịch

Chi, thử nói: “Nhưng hôm nay phạt roi A Mạch như thế… thật khiến cho

nàng phải chịu ủy khuất, nàng và Đường tướng quân đều từ thành Hán Bảo

mà tìm được đường sống trong chỗ chết, hai người xem như sinh tử chi

giao, tất nhiên mối quan hệ cũng khác so với các tướng lãnh khác.”

Thương Dịch Chi trầm mặc một lát, sau mới chậm rãi nói: “Đường Thiệu Nghĩa khéo về dũng, tiên sinh tinh về

mưu, mà A Mạch lại thiện về đoạn, tài năng của cả ba người hợp lại cùng

một chỗ sẽ giúp cho quân Giang Bắc có thể trụ vững, mà điều kiện tiên

quyết chính là A Mạch không thể làm một nữ tử, bởi vì Đường Thiệu Nghĩa

là người tính tình trung hậu, mà nữ tử một khi liên lụy đến chữ ‘Tình’

thì tất cả sẽ đổ vỡ.”

Từ Tĩnh bất giác gật đầu, ngẫm lại

thấy Thương Dịch nói cũng có chỗ đúng, lại thấy Thương Dịch Chi đem đặt

mình ngang bằng với A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa, trong lòng liền biết

anh ta tất nhiên còn có điều chưa nói hết, quả nhiên chợt nghe thấy

Thương Dịch Chi lại nói tiếp: “Quân Giang Bắc của chúng ta sau khi đại

thắng ở Ô Lan, trong triều đã ban chiếu ngợi khen một lần, mà lần này

lại phái đại quan Lễ bộ đến để tuyên chỉ tưởng thưởng, ngoại trừ biểu

hiện ân sủng bên ngoài ra, thật ra còn có một nguyên nhân khác, chính là muốn nhân thể tuyên chỉ cho ta cùng viên quan đó trở lại kinh thành

trực tiếp báo cáo.”

Tâm tư Từ Tĩnh xoay chuyển, liền hỏi: “Nguyên soái đã khiến trong triều kiêng kị rồi chăng?”

Thương Dịch Chi cười cười, nói: “Gia

phụ lãnh binh bình định Vân Tây, ta lại từ Thanh Châu chạy đến Ô Lan

hình thành nên quân Giang Bắc, quân đội Đại Hạ mười phần thì đã có đến

bảy, tám phần nằm trong tay cha con ta, sao chẳng khiến triều đình nảy

sinh kiêng kị?”

Từ Tĩnh chậm rãi gật đầu: “Hơn nữa

quân Giang Bắc của chúng ta phát triển quá nhanh, tất nhiên sẽ khiến cho một số người cảm thấy lo lắng.”

Thương Dịch Chi cười nói: “Không sai, trong triều ai cũng không thể ngờ được, ta, một công tử đàng điếm chỉ

biết ăn chơi trác táng lại có thể nằm gai nếm mật mà tạo dựng nên một

đội quân nhân mã đến bảy, tám vạn người ở trong dãy núi Ô Lan này.”

“Nguyên soái nhất định phải theo bọn họ trở lại kinh thành sao?” Từ Tĩnh chớp mắt hỏi.

“Phải trở về, trong triều sợ rằng nếu yêu cầu ta rời khỏi quân Giang Bắc sẽ khiến quân tâm dao động, cho nên

cũng không nêu rõ trong thánh chỉ, đợi xử lý tốt những chuyện quân vụ

rồi ta sẽ theo viên quan tuyên chiếu chỉ hồi kinh.”

Từ Tĩnh lại hỏi: “Vậy nguyên soái muốn đem quân vụ giao lại cho Đường tướng quân hay là giao cho A Mạch?”