A Mạch Tòng Quân

Chương 128: Nổi gió

“Phản quân Vân Tây thì sao?” A Mạch không thể không hỏi.

Lâm Mẫn Thận đáp: “Phản quân Vân Tây kỳ thật đã sớm âm thầm quy thuận, chẳng qua là phối hợp diễn kịch mà thôi.”

A Mạch thản nhiên cười, trầm ngâm một lát rồi nói:“Ngươi đi mời Từ tiên sinh lại đây.”

Lâm Mẫn Thận vâng lệnh mà đi, một lúc sau từ có tiếng bước

chân từ trong sân truyền tới, Lâm Mẫn Thận vén rèm mời Từ Tĩnh vào.

Trong lòng A Mạch đã sắp xếp lại các sự kiện, ngẩng đầu thấy Từ Tĩnh

tiến vào, liền cười khẽ nói:“Rốt cuộc thời tiết phía nam cũng thay

đổi.”

Từ Tĩnh vừa nghe chấn động trong lòng, mắt sáng lên hỏi:“Khi nào thì…?”

A Mạch đáp:“Mười lăm tháng chín.”

Hiện tại là hai mươi ba tháng chín, Thương Dịch Chi khởi sự

cùng lắm mới được tám ngày thì tin tức liền đến Ký Châu, xác nhận từ

Vân Tây truyền đến. Từ Tĩnh suy nghĩ một lát rồi hỏi:“Thương soái khởi

sự ở Vân Tây?”

A Mạch liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, gật gật đầu, đem

tin tức anh ta mang đến nói lại với Từ Tĩnh, còn nói thêm: “Về sau cũng

là không nên gọi là Thương soái, mà phải gọi là Chúa công mới đúng.”

Từ Tĩnh mặc dù đã sớm biết Thương Dịch Chi nuôi dã tâm đứng

đầu thiên hạ, nhưng lại không biết Thương Dịch Chi là con trai của Võ đế Tề Hiển, mồ côi từ trong bụng mẹ, nay chợt nghe thấy không khỏi có chút ngạc nhiên, đáy mắt nhất thời lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu, thấy

ánh mắt A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận dồn trên người mình, liền vuốt vuốt

râu, che dấu thần sắc, nói: “Đúng vậy.”

Nhưng tất cả thần sắc của Từ Tĩnh đã bị A Mạch thu vào đáy

mắt, liền thản nhiên cười cười hỏi :“Tiên sinh, chúng ta có nên tuyên bố ủng hộ chúa công không?”

Từ Tĩnh đã bình ổn lại, nghe vậy liền trầm ngâm một lát, rồi

quay đầu hỏi Lâm Mẫn Thận:“Chúa công khởi sự ở Vân Tây, Giang Hùng thì

thế nào?”

Giang Hùng chính là cháu ngoại của Lâm tể tướng, hoàng đế Nam Hạ vì muốn quản chế hành động của Thương Duy mà bố trí Giang Hùng làm

Bình Tây phó đại nguyên soái. Lần này Thương Dịch Chi khởi sự dùng đến

quân đội của Thương Duy, nếu Giang Hùng không cản trở, Lâm tể tướng ở

Thịnh Đô ắt sẽ rơi vào hiểm cảnh. Quả nhiên liền nghe Lâm Mẫn Thận đáp:

“Giang Hùng giả mang binh từ Vân Tây chạy ra, chặn phía đông liên quân

Vân Tây của Thương Duy rồi rút lui theo hướng Thịnh Đô.”

A Mạch nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Như vậy xem ra việc chúa công đánh vào Thịnh Đô chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Lâm tể tướng và Giang Hùng rõ ràng đã cùng Thương Dịch Chi

sớm đứng trên một thuyền, nay lại làm ra vẻ trung thần dũng tướng. Giờ

bên trong đã có Lâm tể tướng làm nội ứng, ngoài thành lại có Giang Hùng

tiếp ứng, chắc chắn Thịnh Đô sẽ sớm thất thủ

Từ Tĩnh trầm mặc một lát, nhìn A Mạch nói :“ Quân Giang Bắc chúng ta tạm thời bất động, cứ lặng yên quan sát biến động.”

Lời này vừa nói ra, Lâm Mẫn Thận kinh ngạc vô cùng, ngạc

nhiên nhìn Từ Tĩnh. Đáy mắt A Mạch hiện lên ý cười, nhưng trên mặt cũng

làm ra vẻ nghi hoặc, hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh nói vậy là có ý gì? Chúa

công vừa mới khởi sự, quân Giang Bắc chúng ta tuyên bố quy thuận làm

tăng uy danh của chúa công, như thế mới là tốt nhất chứ?”

Từ Tĩnh sao lại không biết A Mạch làm vẻ ta đây, nghe vậy chỉ cười phong đạm vân khinh, lấy tay khẽ vuốt râu, liếc Lâm Mẫn Thận một

cái, nói với A Mạch: “Quân xa Giang Bắc của ta đang ở Ký Châu, nếu

tuyên bố quy thuận, chúa công có thể dùng được vào việc gì? Ngươi có thể mang binh theo hướng nam đi giúp chúa công một tay không?”

A Mạch phối hợp lắc đầu nói: “Không thể, quân chủ lực vừa

đi, thì cùng lúc thát tử sẽ thừa dịp mà vào, Ký Châu sẽ vô cùng nguy

hiểm.”

Từ Tĩnh khẽ cười nói:“Đúng là không thể đi, cho nên nếu chúng ta không thể đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì cứ dứt khoát

dệt hoa trên gấm đi. Trong tay chúa công có đại quân của Thương Duy, lại có quân Vân Tây trợ lực, chính là có thể khởi sự cần vương mà các nơi

cũng không thể cản trở được. Chi bằng chúng ta đợi chúa công bình định

Giang Nam, nắm được đại cục, lúc ấy mới tuyên thệ quy thuận, tuyên bố

chúa công chính là thiên mệnh.”

A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận nghe xong đều chậm rãi gật đầu,“Đúng thế.” A Mạch quay đầu phân phó Lâm Mẫn Thận: “Ngươi tìm cách đưa thư

cho chúa công, nói rõ thái độ của quân Giang Bắc, đợi ngày chúa công đại thắng, ngươi và ta sẽ hai tay dâng cả hai châu Thanh, Kí, đồng thời còn muốn làm gương cho binh sĩ, sẽ thay chúa công đánh chiếm nốt nửa giang

sơn Giang Bắc!”

Lâm Mẫn Thận không biết là kế, bị A Mạch nói hai câu cổ động, nhiệt huyết lập tức sôi trào, liền đáp: “Được, ta sẽ đưa tin ngay cho

chúa công.”

Nói xong liền chắp tay cáo từ A Mạch cùng Từ Tĩnh, đi ra ngoài

A Mạch nhìn thân ảnh Lâm Mẫn Thận vội vã biến mất ở ngoài

cửa, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên. Từ Tĩnh thấy thế không

khỏi lắc đầu, vừa định mở miệng, A Mạch đem ngón trỏ dựng thẳng ở bên

môi ra hiệu ngừng lại, đợi khi bên ngoài tiếng bước chân của Lâm Mẫn

Thận đã đi xa, A Mạch mới cười hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh muốn nói gì?”

Từ Tĩnh lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng nói: “Muốn nói ngươi quá

mức giảo hoạt, bảo ta đến làm ác nhân, nói gì cũng đều là ta nói, sau

này Thương Dịch Chi hỏi tội thế nào cũng không hỏi đến ngươi.”

A Mạch ngược lại rất vô lại cười nói: “Ai bào tiên sinh là

mưu sĩ! Hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc bày tỏ ý nguyện trung

thành, chỉ khiến kẻ khác để ý mà thôi.”

Từ Tĩnh cảm thán nói: “Không thể ngờ được Thương Dịch Chi lại biến thành hoàng thất chính thống Tề Hoán,” ông ta ngừng lại, ánh mắt

thâm trầm nhìn về phía A Mạch, hỏi: “A Mạch, còn ngươi thì sao? Ngươi có thân phận gì?”

A Mạch cười cười, há mồm định đáp, Từ Tĩnh chặn lời của

nàng, giọng mỉa mai nói: “Nếu đã mở miệng mà không phải lời nói thật thì cũng không cần nói, lão phu xem cách ngươi hành quân bày trận rất có

phong cách của Tĩnh quốc công, hễ mở miệng lại nói là làm thỏa chí

nguyện của tiên phụ, rốt cuộc ngươi là thế nào với Tĩnh quốc công?”

A Mạch đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, thản nhiên thừa nhận: “Tĩnh quốc công Hàn Hoài Thành là cha ta.”

Từ Tĩnh nhìn A Mạch, thở dài: “Quả nhiên là thế, nhà khác làm sao nuôi dưỡng được một nữ nhi như vậy.”

A Mạch chỉ cười cười mà chẳng tỏ rõ ý kiến, chuyển đề tài,

đem chuyện mình đem hết kỵ binh giao cho Đường Thiệu Nghĩa nói cho Từ

Tĩnh biết. Từ Tĩnh yên lặng nghe, vuốt râu trầm ngâm một lát mới nói: “A Mạch, ta biết ngươi cùng Đường Thiệu Nghĩa là sinh tử chi giao, chỉ có

điều làm như thế không khỏi có chút mạo hiểm.”

A Mạch khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Ta tin vào nhân cách của anh ta.”

Từ Tĩnh cũng cười, nói: “Nhân cách mặc dù đã định, nhưng tâm

tư cũng có khi biến đổi, nếu có bất đồng ý tưởng khó tránh khỏi sẽ có

điều thay đổi.”

A Mạch im lặng không nói, Từ Tĩnh thấy nàng như thế liền biết chủ ý của nàng đã định rồi, liền không khuyên nữa, chỉ cùng nàng đàm

luận về cục diện thiên hạ thay đổi như thế nào sau khi Thương Dịch Chi

khởi sự ở Vân Tây. Mãi tới giữa trưa, A Mạch mới đột nhiên nhớ ra Đường

Thiệu Nghĩa và Tức Vinh nương vẫn còn trong phủ, liền gọi người chuẩn bị cơm trưa rồi đi mời hai người bọn họ đến cùng dùng bữa.

Lại nói Tức Vinh nương thấy Đường Thiệu Nghĩa tự mình đi tìm

nàng ở Ký Châu, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ. Mừng vì Đường Thiệu

Nghĩa đích thân đến tìm nàng, có thể thấy được trong lòng anh ta cũng

coi trọng nàng, sợ là cũng trách nàng không biết nặng nhẹ, đồng thời lại càng lo lắng hơn, sợ Đường Thiệu Nghĩa nếu biết mục đích thực sự của

nàng khi đến tìm A Mạch sẽ giận nàng. Cho nên không đợi Đường Thiệu

Nghĩa hỏi, Tức Vinh Nương liền chạy nhanh đến, chủ động giải thích: “Hôm đó vừa lúc ta gặp Mạch nguyên soái dẫn quân vào thành, nhất thời nhớ

tới Đường đại ca nói hắn là huynh đệ kết nghĩa của huynh, liền nghĩ đến

đây coi trộm vị anh hùng hảo hán này một chút.”

Đường Thiệu Nghĩa không để ý tới sự dè chừng ấy của Tức Vinh

Nương, chỉ nói: “Tức đại đương gia về sau làm việc cẩn thận một chút, Ký Châu không giống trong sơn trại của chúng ta.”

Nghe Đường Thiệu Nghĩa nói “sơn trại của chúng ta”, trong

lòng Tức Vinh Nương chợt cảm thấy ngọt ngào, không khỏi mang theo thái

độ tiểu nữ nhi, cúi đầu vân vê góc áo nói: “Về sau ta sẽ không bao giờ

làm thế nữa, chỉ nghe theo lời của Đường đại ca thôi.”

Tâm tư của Đường Thiệu Nghĩa còn đặt tất cả ở A Mạch, nghe

vậy chỉ tùy ý gật đầu, gọi người đến nhà trọ báo tin bình an với người

của Thanh Phong Trại ở đó, sau đó liền ngồi xuống suy nghĩ xem nên chọn

nơi nào ở Thái Hành Sơn cho A Mạch làm nơi chế tạo quân giới.

Tức Vinh Nương thấy Đường Thiệu Nghĩa trầm tư không nói, cũng không dám quấy rầy, đành phải yên lặng ngồi bên cạnh, lén lút quan sát

Đường Thiệu Nghĩa, thấy anh ta mày kiếm, mắt sáng, thân thể cường tráng, càng nhìn, càng thấy thích, không khỏi nhìn đến ngây người.

A Mạch phái người đến mời Đường Thiệu Nghĩa cùng Tức Vinh

Nương đi ăn cơm. Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới lấy lại tinh thần, quay

đầu gọi Tức Vinh Nương. Ai ngờ anh ta vừa gọi một tiếng “Đại đương

gia”, đã thấy Tức Vinh Nương giống bị hoảng sợ mà nhảy dựng lên, vẻ mặt

ửng hồng, chân tay luống cuống nhìn chính mình.

Đường Thiệu Nghĩa không khỏi kỳ quái, hỏi:“Làm sao vậy?”

“Không có gì, không có gì.” Tức Vinh Nương cuống quít đáp, sau đó liền hướng ra phía ngoài chạy vội đi.

Đường Thiệu Nghĩa không biết nàng làm sao, chỉ cảm thấy nữ

nhân này hành động quả nhiên rất thất thường, không khỏi khẽ lắc lắc

đầu, đi sau Tức Vinh Nương theo thân binh đến chỗ A Mạch.

Trong phòng A Mạch đã bày biện một bàn rượu và thức ăn, ngoại trừ Từ Tĩnh ra, chỉ có quan quân nhu Lí Thiếu Hướng cùng thống lĩnh kỵ

binh Trương Sinh đang ở đó, phục vụ bữa ăn này cũng chỉ có duy nhất một

mình đội trưởng thân binh Trương Sĩ Cường. Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ

Tĩnh vái chào đáp lễ nhau, A Mạch mỉm cười mời Đường Thiệu Nghĩa cùng

Tức Vinh nương lên ghế trên, nói với Đường Thiệu Nghĩa :“Đại ca, không

có người ngoài, chỉ vài người chúng ta cùng đại ca uống rượu.”

Đường Thiệu Nghĩa cười gật gật đầu, nói:“Như vậy là tốt rồi.”

Ăn được một lát, A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa đã mỗi người một chén bắt đầu đấu rượu. Lí Thiếu Hướng cùng Trương Sinh đều thấy kinh

ngạc, Tức Vinh Nương thì trợn mắt há mồm nhìn, nàng biết Đường Thiệu

Nghĩa có thể uống rượu, không thể ngờ A Mạch trông mặt mũi như con gái

thế kia mà tửu lượng lại cao như vậy, đúng là một người sảng khoái!

Lí Thiếu Hướng thấy Tức Vinh Nương là một nữ tử, cùng đi với

Đường Thiệu Nghĩa nhưng hình như cũng không được chiếu cố, khó tránh

khỏi trong lòng nổi lên chút thương hương tiếc ngọc, gắp cho nàng một

cái móng giò để vào bát, mời mọc: “Tức đại đương gia nếm thử đi, đây là

thịt heo từ Thanh Châu mang đến, không giống với nơi khác đâu.”

Tức Vinh Nương nghe vậy không khỏi nở nụ cười, hỏi: “Đã là thịt heo thì có thể khác nhau cái gì?”

“Tất nhiên là khác chứ,” Lí Thiếu Hướng nói,“Tức đại đương

gia không biết đó thôi, móng heo ở Thanh Châu chúng ta không giống với

nơi khác, có cái tên rất đặc biệt là ‘Tam khoái trư’(1) .”

A Mạch cùng Từ Tĩnh và mọi người đều biết điển cố trong đó

nên nghe vậy đều khẽ cười, Tức Vinh Nương không biết bèn hỏi Lí Thiếu

Hướng nói: “Có gì đặc biệt?”

Lí Thiếu Hướng muốn khoe khoang trước mặt Tức Vinh Nương, cố ý đằng hắng, nghiêm trang đáp: “Cái gọi là tam khoái, đó là trốn nhanh,

bò nhanh, cõng nhanh!”

Tức Vinh Nương khó hiểu nhìn Lí Thiếu Hướng, vẻ mặt ngơ ngác.

A Mạch thấy vậy không khỏi nở nụ cười, nói:“Tức đại đương gia đừng nghe hắn bịa chuyện, kỳ thật là khi chúng ta ở Thanh châu không đủ lương thảo, người ăn còn không đủ no, lấy đâu ra mà cho heo ăn, nên hắn toàn nuôi heo toàn bằng rau cỏ nên con nào con nấy rất gầy, cũng vì vậy mà so với những con heo béo tốt ở nơi khác cử động nhanh nhẹn hơn rất

nhiều, muốn bắt cũng khó lòng mà bắt được.”

Mọi người nghe xong đều cười ầm lên, chỉ có Đường Thiệu Nghĩa là đăm chiêu nhìn về phía A Mạch. A Mạch cảm giác có người nhìn mình,

nhưng lúc đảo mắt qua, Đường Thiệu Nghĩa lại giống như tùy ý chuyển mắt

ra chỗ khác.

Tức Vinh Nương vốn là vẫn âm thầm chú ý Đường Thiệu Nghĩa,

thấy vậy trong lòng không khỏi chua xót, trên mặt vừa mới lộ ra vẻ tươi

cười lập tức trở nên ảm đạm. Nàng cúi đầu mím môi trầm mặc một lát, đột

nhiên bưng bát đứng dậy nhìn A Mạch, cao giọng nói: “Vinh Nương làm việc lỗ mãng, ta dùng này bát rượu tạ lỗi với nguyên soái, mong rằng nguyên

soái nể tình huynh đệ với Đường đại ca mà bỏ qua cho ta.”

Nói xong không đợi A Mạch nhận lời, ngửa cổ uống một hơi hết

bát rượu, sau đó úp ngược bát xuống cho A Mạch xem, ý muốn nói rằng mình đã uống cạn.

A Mạch nghe vậy cũng bưng bát rượu đứng dậy, cười nói: “Tức đại đương gia nói quá lời rồi.”

Tức Vinh Nương lắc đầu, nhấc vò rượu trên bàn rót cho mình

một chén, lại bưng lên hướng về phía A Mạch nói: “Vinh Nương mặc dù ăn

nói có chút thô, nhưng tình ý lại thực, hy vọng nguyên soái thành toàn.”

Tiếp theo lại uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ánh mắt sáng

quắc nhìn A Mạch, nhất định muốn ép A Mạch ngay lập tức tỏ rõ thái độ.

A Mạch cùng nàng đối diện một lát, rồi thu tầm mắt xuống bát

rượu trên tay, thản nhiên cười, nói: “Sự tình có cái nên làm, có cái

không nên làm, Mạch mỗ chỉ có thể nói với Tức đại đương gia một câu,

lòng thành phải kiên định!”

Nói xong uống cạn ngay hai chén rượu, rồi mới yên lặng ngồi xuống.

Hai người nói đi nói lại đều là ý ở ngoài lời, khiến tất cả

mọi người nghe đều cảm thấy hồ đồ, Đường Thiệu Nghĩa lại nhíu mày, mặt

cau lại liếc nhìn Tức Vinh Nương một cái. Chỉ có Từ Tĩnh chớp chớp đôi

mắt nhỏ, hết đưa mắt nhìn A Mạch, lại nhìn về phía Tức Vinh Nương, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.

————————

Chú thích:

1- Tam khoái trư: tam là ba, khoái là nhanh, trư là heo. Tam khoái trư nghĩa là con heo có 3 cái nhanh.