A Mạch Tòng Quân

Chương 121: Xưng soái

Chỉ một trận chiến ở Thanh Châu, A Mạch liền nổi danh.

Quân Giang Bắc tổng cộng tiêu diệt

được hơn hai vạn quân Bắc Mạc, khiến cho “Sát tướng” Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh phải lui về trấn giữ Võ An, nhất thời không thể tiếp tục tấn công Thanh Châu. Cùng lúc đó, chủ tướng quân Giang Bắc Mạch Tuệ, người vốn

bắt đầu binh nghiệp chỉ là một tên lính quèn, cuối cùng dựa vào mỗi trận chiến đều giành được thắng lợi, thành tích vang dội hiếm có mà được

liệt vào hàng danh tướng tứ quốc.

Trong thành phủ Thanh Châu, theo sự

căn dặn từ trước của A Mạch, linh đường đã được chuẩn bị để làm lễ tế

cho năm ngàn bảy trăm hai mươi chín tướng sĩ đã hy sinh trong trận đánh, bài vị vẫn còn chưa khô nét mực bầy đầy cả ba gian phòng. A Mạch phá lệ mặc quần áo trắng, thủ giữ linh đường trong ba đêm.

Đợi cho đến sáng sớm ngày thứ tư, A

Mạch một mình rời khỏi linh đường, vừa mới đi đến một ngõ nhỏ liền thấy

Lâm Mẫn Thận đang chờ ở phía trước cách đó không xa. “Ngươi quả thực

không nên thủ giữ ở đó ba đêm,” Lâm Mẫn Thận khẽ cười nói, “Ngươi nhìn

những người cùng gác đêm trong đó xem, có ai râu ria không mọc lởm chởm

trên mặt như gốc rạ không? Chỉ có ngươi là da mặt vẫn bóng loáng như lúc ban đầu, ngươi chẳng lẽ không sợ bị người có tâm nhận ra sao!”

A Mạch sao lại không biết tính nết

Lâm Mẫn Thận, nói năng khó nghe chẳng qua vì trong lòng chất chứa nỗi ấm ức mà thôi! Anh ta thân là con cháu quan lại, tòng quân chẳng qua vì

muốn lấy được chút quân công, ai ngờ Thương Dịch Chi lại an bài anh ta

làm thân vệ, quân Giang Bắc đã đánh thắng nhiều trận như vậy, nhưng bản

thân anh ta đến một chút quân công cũng không có, khó tránh khỏi ăn nói

chua ngoa.

A Mạch vẫn không dừng bước, nhìn phía trước không chớp mắt mà đi qua trước mặt Lâm Mẫn Thận. Thái độ coi

thường này của nàng khiến cho Lâm Mẫn Thận tức giận, không chút suy nghĩ liền nhanh chóng đưa tay nắm lấy bả vai A Mạch. A Mạch không tránh né,

mặc kệ cho anh ta khống chế vai mình, chỉ quay đầu lại nhìn anh ta, hờ

hững nói: “Nếu thực sự là người có tâm, sẽ chỉ nhìn thấy năm ngàn bảy

trăm hai mươi chín bài vị trong linh đường, sẽ không đưa ánh mắt đặt lên da mặt của ta!”

Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, ngay sau đó mỉa mai nói: “Ngươi chăng qua là muốn lôi kéo lòng người! Ngươi thắng trận

như vậy, trong lòng không biết còn có bao nhiêu cao hứng, cũng không nên làm bộ làm tịch như thế, chẳng lẽ trước đây đánh giặc không có ai chết

hay sao? Cũng không thấy ngươi…”

“Ta chính là muốn lôi kéo lòng người đấy!” A Mạch nói tiếp, rồi hỏi vặn lại Lâm Mẫn Thận: “Thế thì sao?”

Đến thế thì Lâm Mẫn Thận cũng phải

nghẹn giọng, đúng lúc ngươi đang tích cóp những lời ngoan độc, đang

chuẩn bị để chỉ trích kẻ khác là vô liêm sỉ, nhưng trước khi ngươi kịp

chỉ trích thì kẻ đó đã “Dũng cảm” thừa nhận mình là kẻ vô liêm sỉ, ngươi ngoài việc tức đến nghẹn thở thì còn làm được gì nào?

A Mạch thấy Lâm Mẫn Thận như thế, lại cố ý chọc giận anh ta: “Ngươi cũng chỉ có thể đỏ mặt tía tai mà thôi,

ai bảo ngươi hiện giờ lại chỉ là một thân vệ của ta! Nếu Thương Dịch Chi cho ngươi mai danh ẩn tích đến làm một tên thân vệ nhỏ bé, cũng sẽ

không tính toàn để cho Lâm Mẫn Thận ngươi lập được quân công, ngươi sẽ

cam tâm sao? Không cam tâm thì làm được gì? Nếu Lâm gia của ngươi đã lựa chọn làm ngoại thích(1), thì anh ta sao có thể để ngươi nắm binh quyền

trong tay?” Nói tới đây, A Mạch dừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉa

mai nói: “Ta thấy ngươi vẫn nên ít buồn phiền thôi, cứ thành thật mà chờ làm anh vợ của hoàng đế đi!”

Lâm Mẫn Thận buông lỏng tay ra, yên

lặng không nói gì nhìn A Mạch, trong mắt âm ỷ lửa giận. A Mạch cười nhạo một tiếng, xoay người bước đi, được vài bước lại dừng lại, hướng về

phía Lâm Mẫn Thận lạnh giọng nói: “Chỉ có điều, ngươi cũng phải cảm tạ

anh ta phái ngươi đến đây làm thân vệ, nếu không, e là ngươi đã chết ở

trong tay ta rồi.”

A Mạch nói xong liền đi, chỉ vừa mới

ra khỏi ngõ đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng“Ầm”, hình như có

thứ gì va rất mạnh vào tường. Đúng lúc đó, Trương Sĩ Cường từ phía đối

diện A Mạch đang đi đến, nghe thấy tiếng động vội vàng hốt hoảng chạy

tới, căng thẳng hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì?” khóe miệng A Mạch khẽ cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, có thể là Mục

Bạch đi đường không nhìn, nên đập đầu vào đâu đó, ngươi qua đó xem thế

nào.”

Trương Sĩ Cường kinh ngạc đưa mắt

nhìn A Mạch, liền nghiêng người nhìn vào trong ngõ, quả nhiên thấy Lâm

Mẫn Thận vẫn còn ở đó. Trương Sĩ Cường vội vàng chạy đến, thấy Lâm Mẫn

Thận chỉ khoanh tay đứng đó, bức tường bên cạnh quả nhiên bị lõm một

chỗ, xung quanh đều bị rạn nứt. Trương Sĩ Cường không khỏi hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Mục Bạch, đầu của ngươi… cứng thật!”

Ngày hai mươi mốt tháng tư, Từ Tĩnh

từ Ký Châu trở về, ngoại trừ Mạc Hải và một vạn quân Giang Bắc đi cùng,

còn có Tiếu Dực, thủ thành Ký Châu. Tiếu Dực ước chừng năm mươi tuổi,

thân hình cao lớn, mặt rộng miệng vuông, vừa nhìn đã thấy là một người

phóng khoáng, chính trực, lần đầu gặp A Mạch mặt liền nói thẳng: “Mạch

tướng quân chớ vì chuyện trước đây mà giận tại hạ, vì tình hình Thịnh Đô bây giờ đang rất phức tạp, tại hạ chỉ sợ khiến cho Thương soái gặp phải phiền toái, thật không dám đi nhầm bước nào, tất cả rơi vào đường cùng

mới để cho Tiết Vũ quay về tay không, song trong lòng vốn vẫn nghĩ sẽ âm thầm đưa lương thảo đến cho tướng quân.”

A Mạch thân thiết cầm tay Tiếu Dực

đón vào thành thủ, vừa đi vừa cười, nói: “Tiếu tướng quân nghĩ quá nhiều rồi, ngươi và ta cùng thờ một chủ, sao Mạch mỗ lại không biết nỗi khổ

tâm của Tiếu tướng quân?”

Tiếu Dực thở phào nhẹ nhõm, than thở: “May mà được tướng quân thông cảm, có thể gặp được tướng quân quả thật

là chuyện may mắn của tại hạ!”

A Mạch ha ha cười gượng hai tiếng,

nói: “Tiếu tướng quân quá khen, là Mạch mỗ trước đây làm việc thiếu suy

nghĩ, trong lòng Mạch mỗ vốn vẫn cảm thấy bất an, lần này đại thắng kỵ

binh thát tử thu được rất nhiều ngựa tốt, liền muốn đem tặng cho Tiếu

tướng quân để bày tỏ thành ý xin lỗi, chứ không có ý nào khác, ai ngờ

Tiếu tướng quân không những không nhận, chẳng những trả lại cho Mạch mỗ, lại còn tặng thêm rất nhiều lương thảo, khiến cho Mạch mỗ thật sự lấy

làm xấu hổ!”

Tiếu Dực trợn mắt, ngay thẳng nói:

“Tướng quân nói vậy là sao! Ta ở Ký Châu, trong quân đội lại không xây

dựng cơ cấu kỵ binh, sao có thể dùng nhiều chiến mã như vậy, chỉ tổ lãng phí. Lại nói đến lương thảo. Lần trước khi Tiết Võ trở về, tại hạ vẫn

luôn âm thầm chuẩn bị, đang nghĩ tới chuyện đưa đến cho tướng quân, ai

ngờ Từ tiên sinh và Mạc Hải tướng quân lại đến,” Nói tới đây, Tiếu Dực

ha ha cười, lại nói tiếp: “Tại hạ liền trộm quay lại, để Mạc Hải tướng

quân tiện thể đem về, xin tướng quân chớ trách, chớ trách!”

Hai người cứ câu qua, câu lại như vậy mà tiến vào phòng quân nghị, phân chủ khách mà ngồi, lại đàm luận một

hồi về chiến thắng thiết kỵ thát tử của quân Giang Bắc, Tiếu Dực khen

ngợi A Mạch một hồi, sau lại đột nhiên nghiêm sắc mặt nói: “Lão Tiếu ta

tính tình ngay thắng, có mấy lời này muốn nói cùng tướng quân, chỉ có

điều là không biết có nên nói hay không.”

A Mạch cầm chén trà trong tay, chậm rãi đặt lên bàn trà, nói: “Tiếu tướng quân không phải người ngoài, mời ngài cứ nói!”

Tiếu Dực chần chờ một chút, lúc này

mới nói tiếp: “Tướng quân, ngài từ lúc đưa binh ra khỏi Thái Hưng, cái

gì làm cũng rất tốt, chỉ duy nhất có một việc là làm không tốt!”

A Mạch khẽ nhướn mày nhìn Tiếu Dực: “Ồ?”

Tiếu Dực khẩn thiết nói: “Ngài không nên xưng là tướng quân Giang Bắc, mà đáng lẽ, ngài sớm nên xưng là nguyên soái!”

A Mạch sửng sốt, trong đầu đột nhiên

nhớ lại rất lâu trước kia, khi sống cùng cha mẹ, mỗi khi mẫu thân muốn

nhờ vả phụ thân điều gì, mẫu thân sẽ luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn

phụ thân, sau đó phê bình: “Ông chủ Mạch, huynh cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một thứ là không tốt!” Sau đó thở dài, dừng lại một chút, rồi

nghiêm trang nói: “Huynh khi trưởng thành quá soái đi!”

Lúc đó, phụ thân sẽ luôn vui vẻ cười, sau đó mặc kệ mẫu thân đòi cái gì, người cũng đều đáp ứng. Sau này, đến khi nàng đã hiểu chuyện, nàng sẽ ở bên cạnh chê cười mẫu thân, mẫu thân lại sẽ vô cùng nghiêm trang mà giáo huấn nàng: “Cười cái gì mà cười!

Phải nhớ rằng, nếu muốn vỗ mông ngựa người ta thì nhất định phải không

sợ mất liêm sỉ!”

……

A Mạch rời tầm mắt khỏi Tiếu Dực, khẽ cúi đầu, cố gắng lắm mới nén nổi một tràng cười. Lại nghe Tiếu Dực

thành khẩn nói: “Ngài mấy lần dẫn quân đánh bại thát tử, lúc này lại

khiến kỵ binh của Thường Ngọc Thanh thất bại nặng nề, làm giảm mạnh uy

phong của thát tử, uy danh của ngài đã vang dội khắp tứ quốc. Luận quân

công hay luận tư cách, ngài đều sớm nên xưng soái, hơn nữa, nếu ngài

xưng soái, sẽ khiến cho hoàng đế cảm thấy nỗi nghi ngờ của mình với

Thương soái là vô căn cứ, trái lại, nếu ngài vẫn để trống soái vị, hoàng đế sẽ cho rằng ngài giữ lại ngôi vị đó là để giành cho Thương soái!”

Trước mặt Tiếu Dực, lần đầu tiên A

Mạch cảm thấy da mặt mình vẫn còn chưa đủ dày, nên đành phải miễn cưỡng

nói: “Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”

Tiếu Dực lại khuyên vài câu, thấy A

Mạch vẫn không chịu, liền chuyển sang đề tài khác. Hai người lại nói

chuyện phiếm một lát, Tiếu Dực mượn cớ đi đường mệt nhọc liền xin phép

được đi xuống nghỉ ngơi, A Mạch tiễn ông ta ra khỏi phòng quân nghị, rồi cho Mạc Hải đưa ông ta đến khách phòng nghỉ ngơi, còn mình lại xoay

người lại trở về phòng quân nghị, yên lặng ngồi một lát rồi bật cười xì

một tiếng.

Lâm Mẫn Thận nghe thấy tiếng nàng

cười liền từ ngoài cửa tiến vào, tùy ý ngồi xuống, nói: “Ông ta chẳng

qua là muốn tự cấp cho mình chức vụ phó nguyên soái, nhưng cũng nên mặt

dày như thế!”

A Mạch vui tươi hớn hở nhìn Lâm Mẫn

Thận, nói: “Đúng vậy, ông ta cổ vũ ta làm nguyên soái, chính là muốn bản thân lên làm phó nguyên soái.”

Lâm Mẫn Thận lạnh lùng nhìn A Mạch: “Ngươi thật muốn làm nguyên soái?”

A Mạch cũng là không đáp, chỉ cười

nói: “Ngươi thật đúng là nên bái ông ta làm thầy mà học, người ta đây

mới chân chính là văn võ toàn tài, mỗi câu đều toàn lời hay ý đẹp! Không giống như ngươi, chỉ biết bôi bôi vẽ vẽ lên mặt!”

Lâm Mẫn Thận vốn luôn bị A Mạch chế

ngạo, sớm đã tập mãi thành thói quen, nghe xong cũng không giận, chỉ

lạnh lùng nhìn A Mạch. A Mạch thấy anh ta như thế, liền thu lại vẻ trêu

tức trên mặt, thản nhiên nói: “Ta sớm đã có tâm xưng soái, chỉ có điều

trước đây chưa lập được quân công, e rằng không thể khiến mọi người tâm

phục khẩu phục, hiện giờ ta đánh bại tinh kỵ binh của Thường Ngọc Thanh, nhẹ nhàng hạ được Ký Châu, chớ nói ở Giang Bắc, mà ngay cả ở tứ quốc

cũng đã nổi danh, lúc này không xưng soái còn đợi đến khi nào?”

Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì trợn mắt há mồm, mãi một lúc lâu sau mới thở dài nói: “May mà ngươi vẫn là một nữ

tử, da mặt sao lại có thể dày đến như vậy!”

A Mạch khẽ cười một tiếng, nói không

khoan nhượng: “Ta da mặt dày hay không dày không quan trọng, cái chính

là cảm thấy làm măng tre mọc trên sườn núi ngược lại càng khiến cho mọi

người nhạo báng.”

Lâm Mẫn Thận thấy khó hiểu, theo bản năng hỏi: “Măng tre mọc trên sườn núi thì sao?”

A Mạch cười nói: “Măng tre trên đỉnh

núi này, lớp vỏ bên ngoài thì dày mà bên trong lại rỗng! Lâm tể tướng

chỉ có ngươi là con trai độc nhất, nhất định sớm đã thất vọng vạn phần,

lại như ngươi lúc này, ta thấy vẫn ít có giao thiệp tốt với triều đình,

tránh làm hỏng chiêu bài của Lâm tể tướng.”

Lâm Mẫn Thận đầu tiên là sửng sốt, sợ run người, một lát sau lại cúi đầu im lặng không nói gì. A Mạch đang

cảm thấy kỳ quái, lại nghe Lâm Mẫn Thận có chút thiểu não nói: “Kỳ thật, ta cũng không thích tham dự vào việc triều chính.”

Lần này, đổi lại lại là A Mạch trố

mắt, Lâm Mẫn Thận ngẩng đầu nhìn nàng, cười tự giễu, thản nhiên nói: “Ta không sợ ngươi chê cười, nếu không phải gia phụ chỉ có ta là con trai

duy nhất, ta sẽ không tham gia vào chuyện của triều đình, triều đình sao có thể so được với giang hồ, bất chấp ân oán, tiêu sái khoái hoạt!”

A Mạch sớm đối với một thân võ công

của Lâm Mẫn Thận mà cảm thấy kỳ quái, theo lý thì anh ta là một thế gia

đệ tử, nếu có học thì cũng nên học chút thơ văn quyền mưu linh tinh, sao lại tập võ công cao thâm như thế?

Lâm Mẫn Thận thấy ánh mắt A Mạch lộ

ra vẻ tò mò, lập tức cũng không kiêng dè, cười giải thích: “Ta khi còn

bé thể chất rất yếu ớt, gia phụ sợ ta nuôi không lớn, nên mới gọi người

mang đi tập võ, khi trưởng thành lại học những hiệp khách hành tẩu giang hồ, hai năm trước mới trở lại nhà ở Thịnh Đô.”

A Mạch hiếm khi thấy Lâm Mẫn Thận

thẳng thắn, thành khẩn như thế, không khỏi có chút kinh ngạc, trầm mặc

một lát liền giải thích việc xưng soái: “Chuyện xưng soái mà Tiếu Dực

nói không phải là không có đạo lý, nếu ta không xưng soái, cuối cùng sẽ

khiến hoàng đế nghi kỵ Thương soái.”

Khẩu khí của Lâm Mẫn Thận cũng dịu

đi, cười nói: “May mà ta biết ngươi là một nữ tử, nếu không ngay cả ta

cũng sẽ cho rằng ngươi sau lưng chủ cố ý làm càn.”

A Mạch cười, nói: “Ta sẽ phái người đi xin chỉ thị của Thương soái một tiếng, để xem anh ta quyết định như thế nào.”

Lâm Mẫn Thận suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi định phái ai về Thịnh Đô?”

A Mạch đúng là đã nghĩ đến việc phái

người lén trở về Thịnh Đô, nhưng lại chưa quyết định chọn ai, nghe Lâm

Mẫn Thận hỏi như thế, liền hỏi ngược lại: “Sao? Ngươi chọn được ai sao?”

Lâm Mẫn Thận hơi chần chờ, rồi cười nói: “Nếu ngươi muốn phái người về Thịnh Đô, ta thật ra có thể thay ngươi đi một chuyến.”

A Mạch cũng là trầm mặc không nói,

Lâm Mẫn Thận ở Thịnh Đô đã là một kẻ “Tử trận”, để cho anh ta về Thịnh

Đô, ngay cả khi anh ta võ công cao cường, cũng khó tránh khỏi vài phần

nguy hiểm, một khi bị kẻ khác phát hiện…

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch lộ vẻ chần chờ, liền thản nhiên đáp: “Ta về Thịnh Đô vì muốn gặp một người.”

——————-

Chú thích:

1- Ngoại thích: bên ngoại, họ ngoại.