Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 98: Anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân

Trong phòng trà nước có phòng nghỉ riêng, ở đó có mấy cái bàn, còn có mấy cái ghế dựa.

Lúc này, Quý Thần đang ngồi ở đây uống trà ăn điểm tâm.

Trang Nại Nại kinh hoàng, lập tức cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, thấy phòng trà nước không có ai khác thì mới yên lòng. Sau đó cô làm một động tác đừng lên tiếng với Quý Thần rồi nhanh chân bước tới thấp giọng nói: “Ở bên ngoài anh đừng có gọi tôi là thiếu phu nhân!”

Quý Thần nhướng mày, đối với chuyện Trang Nại Nại đột nhiên xông tới rồi nói chuyện với anh ta ở khoảng cách gần như vậy thì vẫn có chút sợ.

Ánh mắt của Tư Chính Đình ban trưa đã đủ khiến anh ta cảm thấy lạnh buốt cả người từ đó tới giờ.

Quý Thần lặng lẽ đứng cách xa Trang Nại Nại một chút rồi hỏi: “Vì sao?”

Trang Nại Nại dứt khoát ngồi xuống rồi ngẩn người nhìn về phía xa nói: “Chuyện Tư Chính Đình kết hôn với tôi đến giờ vẫn chưa công bố với bên ngoài, cũng không có hôn lễ. Chúng tôi thế này cũng coi như là kết hôn lén lút rồi! Chắc chắn anh ấy không muốn để người khác biết đâu, chắc là vì...”

Là vì ngại cô làm anh mất mặt?

Bản thân Cố gia vốn đã không xứng với anh, còn cô thì chỉ là một cô gái nhà nghèo.

Trang Nại Nại hơi dừng lại một chút, sau đó cúi đầu thật thấp: “Ừm, có lẽ ngài Tư của các anh không muốn công khai đâu, nên anh đừng nói.”

Quý Thần nghe vậy thì khóe miệng cứng ngắc, sau đó chỉ biết thở dài. Việc thiếu phu nhân từ bỏ thiếu gia năm đó vẫn là một khúc mắc trong lòng thiếu gia, dẫn tới việc ngài ấy rất yêu thiếu phu nhân nhưng lại không dám nói ra.

Còn thiếu phu nhân thì sao?

Cái bộ dạng này là đang cảm thấy tội lỗi sao?

Quý Thần muốn nói cái gì đó, thế nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của Trang Nại Nại đang nhìn mình thì lại bất giác ngẩn người. Sau đó, lại nhớ đến chuyện thiếu gia của mình vừa nuốt gọn một thùng dấm thì lập tức cảm giác bản thân mình không nên xen vào, bằng không kẻ xui xẻo cuối cùng chính là anh ta.

Về sau nhất định anh ta phải tránh xa thiếu phu nhân!

Vì vậy Quý Thần chỉ gật đầu một cái rồi đi ra ngoài: “Thiếu phu nhân, tôi đi trước.”

Quý Thần rời khỏi phòng trà nước thì Trang Nại Nại mới bắt đầu sờ đến máy pha cafe.

Cô tìm một cái khay rồi đặt tất cả các cốc vào đó rồi bưng ra ngoài, thế nhưng đúng lúc đó, lại có một cô gái tông cửa xông vào.

Cô gái kia cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì đó nên không trông thấy Trang Nại Nại, mà Trang Nại Nại đang bưng khay đồ uống vướng víu cho nên hai người họ đụng nhau ngay trước cửa.

“Á!”

“Úi!”

Tiếng kinh hô vang lên, cafe bị đổ ra rồi đổ luôn lên cái váy của cô gái nọ.

Trang Nại Nại thấy vậy càng hoảng sợ, cô vội vàng quay đầu nhìn cô gái kia hỏi: “Cô sao rồi? Có bị bỏng không?”

Cô gái kia chỉnh lại quần áo của mình, cũng đồng thanh nói với Trang Nại Nại: “Xin lỗi xin lỗi, là do tôi không nhìn đường.

Trang Nại Nại thấy mình đụng phải người khác thì thầm nghĩ, cô toi đời rồi!

Cô chỉ là một người mới mà lại hắt cafe vào người khác như vậy, cái này chắc chắn không thể bỏ qua đâu.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại xin lỗi cô?

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, cô gái này có khuôn mặt tròn, người hơi lùn, khuôn mặt cũng rất bình thường thế nhưng Trang Nại Nại lại thấy rất quen mắt.

Cô gái kia thấy Trang Nại Nại thì nở nụ cười: “Tôi không sao cả, cũng không bị bỏng đâu! Tôi có biết cô, cô là nhân viên mới của phòng thiết kế sân khấu đúng không? Tôi tên là Trương Đình Đình, là nhân viên phòng thiết kế thời trang.”

Phòng thiết kế thời trang?

Trương Đình Đình nhìn xuống, thấy cafe đều đã đổ cả ra thì lập tức thè lưỡi: “Tôi đang suy nghĩ mấy chuyện thiết kế đó mà, thế nên mới không để ý nhìn đường! Làm cô đánh đổ cafe thật ngại quá, để tôi giúp cô làm lại nhé!”

Trang Nại Nại gật đầu: “OK.”