Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 87: Rõ ràng bọn họ đã gần như vậy rồi mà vẫn xa

Trang Nại Nại thấy Tư Chính Đình chuẩn bị đi ra thì chui tọt lên giường trùm chăn lại.

Nhưng nằm xuống rồi cô mới phát hiện, trên cái giường này của bọn họ chỉ có một cái chăn!

Lẽ nào đêm qua hai người họ không những ngủ cùng giường mà còn đắp cùng một chăn sao?

Trang Nại Nại vùi đầu vào trong chăn rồi nhích nhích sang một bên mé giường, cô dùng nửa cái chăn quấn mình thành một cái bánh tét, sau đó nằm im lắng nghe động tĩnh.

Tiếng bước chân có nhịp điệu ổn định vang lên từng đợt, chắc là Tư Chính Đình đi đến chỗ tủ quần áo thay đồ, tiếp đó lại đi tới ghế salon, sau khi anh ngồi xuống thì đột nhiên không có tiếng động gì nữa.

Anh đang làm gì vậy?

Lẽ nào tối nay hai người bọn họ ngủ riêng?

Một lát sau, Trang Nại Nại thực sự nhịn không được nữa, cô len lén vén một góc chăn nhìn sang, phát hiện Tư Chính Đình đang cầm máy tính xách tay gõ một cách thần tốc.

Người này thật là bận rộn.

Trang Nại Nại thở phào một hơi, cô không ngủ được bèn cầm lấy máy tính bảng trên bàn ra xem một bộ phim drama máu chó, thấm thoát đã đến 11 giờ.

Lúc cô đang xem phim đến sung sướng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Vừa quay đầu lại thì thấy Tư Chính Đình đã đứng lên từ lúc nào, thậm chí còn đang bước về phía bên này. Cô lập tức cả kinh, nhanh chóng quăng di động xuống dưới gối rồi nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.

Tiếp đó là cảm giác giường bên cạnh bị lún xuống, Tư Chính Đình xốc chăn lên rồi chui vào.

Một luồng hơi thở đàn ông lành lạnh cộng thêm mùi sữa tắm dễ chịu ập vào mặt khiến cho cơ thể của Trang Nại Nại căng cứng. Cô cảm nhận được hình như anh ngồi ở đó một lát rồi mới tắt đèn ngủ, sau đó nằm xuống không nhúc nhích.

Một lát sau, hô hấp của Tư Chính Đình cũng trở nên đều đều.

Trong bóng tối, bọn họ có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương.

Trang Nại Nại trừng to hai mắt, anh cứ thế ngủ sao?

Chỉ đơn giản như vậy đã ngủ!

Cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn Tư Chính Đình, thấy anh thật sự đang nhắm mắt ngủ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Trang Nại Nại mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng xoay người tìm một tư thế thoái mái nhất chuẩn bị ngủ.

Thế nhưng ngay tại lúc này...

Một cánh tay to ấm áp đột nhiên vươn tới bên hông rồi ôm siết lấy cô, người Trang Nại Nại bị lật lại một cái, tiếp đó là là thân thể của ai kia đè lên.

Trang Nại Nại cảm thấy hoảng sợ, thế nhưng tiếng kinh hô của cô lại bị anh nuốt hết vào bụng.

Động tác của Tư Chính Đình tối hôm nay có chút mạnh bạo, cũng mang theo chút ý tứ trừng phạt, mỗi một động tác anh đều dùng hết sức của mình nên Trang Nại Nại nhanh chóng không chống đỡ nổi.

Cô khe khẽ kêu như định nói gì đó nhưng lại bị nụ hôn của anh chặn lại, đưa tay ra thì bị anh túm lấy. Đừng có nhìn vóc người của Tư Chính Đình gầy gò mà lầm, sức của anh rất lớn, Trang Nại Nại không cách nào cản nổi sự tấn công của anh.

Chiếc giường lớn dường như không chịu nổi những va chạm mạnh mẽ ấy mà vang lên từng tiếng kẽo kẹt, mãi đến cuối cùng thì mọi chuyện cũng được kết thúc bằng một đợt tấn công đầy mãnh liệt của anh.

Trang Nại Nại có cảm giác cả người mình đều tê liệt từ đầu tới chân, thậm chí không có sức để nhúc nhích một đầu ngón tay.

Trong bóng tối, cô mở to mắt, há miệng thở hổn hển.

Mới vừa rồi cô có cảm giác mình sẽ chết ngay trong những con sóng mãnh liệt ấy.

Khuôn ngực lên xuống phập phồng, những giọt mồ hôi của hai người họ như hòa chung vào một chỗ, không thể phân biệt.

Hơi thở của Trang Nại Nại và Tư Chính Đình hòa trộn với nhau, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đối phương, rõ ràng hai người họ đã gần như vậy rồi mà lại vẫn xa, hết lần này đến lần khác đều không thể nhìn thấu trái tim nhau.