Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 821: Rốt cuộc con chúng ta bị sao vậy? (1)

Những cảm xúc đè nén trong một tháng qua đột nhiên dâng trào.

Trang Nại Nại không nhịn được nữa mà bụm mặt mình lại, ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng.

Em rất tức giận, em rất đau lòng, em rất khó chịu...

Ba trạng thái này không thể nói hết được những đau đớn trong lòng cô những ngày tháng qua.

Cô không nói hết, nhưng Tư Chính Đình hiểu, tròng mắt anh hơi siết lại. Nhìn người phụ nữ khóc lóc như mưa trước mặt, lồng ngực anh truyền đến cơn đau như bị xé rách, làm anh không nhịn được muốn cúi người xuống ôm lấy cô, nhưng anh lại mạnh mẽ kiềm chế lòng mình lại.

Anh thật sự hận không thể vứt bỏ hết tất cả để bước lại ôm cô, dỗ dành cô. Cho dù thứ đang chờ đón bọn họ là phong ba bão táp, là trời long đất lở thì anh cũng không quan tâm.

Nhưng… anh không thể!

Bọn họ không chỉ có hai người, bọn họ còn có con của mình nữa. Vì an toàn của con, anh phải ra quyết định tàn nhẫn nhất.

Trang Nại Nại đang cúi đầu nên không thấy cảm xúc trong mắt anh. Vì vậy anh để mặc mình nhìn cô chăm chú, trong mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn nhất thế gian.

***

Không biết khóc đã bao lâu, cuối cùng Trang Nại Nại cũng nín khóc. Cô nức nở ngẩng đầu lên, anh vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Ánh trăng vắng lặng ngoài cửa sổ chiếu lên người anh. Trong phòng chỉ có hai người, nhưng anh vẫn kiên trì với sự lựa chọn của mình. Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại cười giễu một tiếng, lau nước mắt đứng lên. Vành mắt của cô sưng đỏ, nước mắt vẫn còn chảy ra, cô lấy tay áo lau qua quýt rồi ngẩng đầu lên. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nước mắt lại chảy ra, giống như nước tràn bờ đê, không thể dừng lại được.

Trang Nại Nại mím môi, mặc kệ nước mắt đang chảy, nhìn Tư Chính Đình nghẹn ngào nói.

“Chính Đình, mẹ em chết rồi!”

“Lúc nhận được tin này, anh có biết em đau đớn, em khổ sở thế nào không?”

“Trên thế giới này, em chỉ còn lại một người thân là anh.”

“Anh muốn… đối xử với em vậy sao?”

Có trời mới biết, một tháng qua cô phải chịu đựng những gì. Một đời người, có mấy lần cực kỳ đau buồn chứ?

Không ngoài ba lần: cha mẹ qua đời, vợ chồng phản bội, vợ con ly tán.

Ba lần cực kỳ đau buồn đó đều xảy ra với cô trong cùng một thời điểm.

Sau khi tỉnh lại trong căn nhà đó, bên cạnh không có người thân, không có người yêu, mặc dù có bạn bè nhưng bọn họ không thể bù đắp được những điều quan trọng trong cuộc đời cô.

“Chính Đình, em biết anh có nỗi khổ của mình, cũng biết anh khó xử, mà anh lại nghĩ lựa chọn của mình là đúng.” Cô hít mũi một cái, tiếp tục nói, “Em tới đây là để hỏi anh hai việc. Thứ nhất, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? Anh muốn làm cái gì? Vì sao chúng ta lại trở thành thế này?”

“Nhưng bây giờ em không muốn hỏi nữa rồi, bởi vì em biết, dù em có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời mà tìm một lý do nào đó để lấp liếm, kể cả lý do làm tổn thương em. Cho nên, em muốn hỏi anh vấn đề thứ hai. Các con chúng ta thế nào rồi? Anh có biết là… em muốn gặp con nhiều như thế nào không?”