Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 285: Quên đi điều khắc cốt ghi tâm (1)

Không biết tại sao mà trong lòng anh đột nhiên chột dạ.

Nếu như vì chuyện này mà khiến sức khỏe của Trang Nại Nại bị ảnh hưởng thì sau này anh nhất định sẽ áy náy tự trách.

Tư Tĩnh Ngọc cẩn thận quan sát sắc mặt của em trai, sau đó vỗ vai anh một cái.

“Vậy nên đây là tốt cho em đó, chị thật sự là nghĩ cho em mà, em ngàn lần vạn lần không được giận chị đó nha!”

Tư Chính Đình liếc mắt nhìn cô, “Chị học lại phép lịch sự cơ bản đi! Không nghe thấy tiếng mời vào thì đừng có tự tiện vào phòng của bọn em!”

Tư Tĩnh Ngọc lập tức đập hai gót chân vào nhau tạo thành một tư thế chào đúng chuẩn quân đội

“Vâng! Thưa người thừa kế!”

Tư Chính Đình hừ lạnh một tiếng rồi quay vào phòng.

Tư Tĩnh Ngọc le lưỡi một cái với bóng lưng của em trai, sau đó mới đi tới thư phòng. Bởi vì Tư Chính Đình tự học thiết kế, cho nên chỉ có thể nói rằng anh có chút nhận xét và gợi ý về phương diện thiết kế thời trang, chứ đối với thiết kế chính quy thì thực sự anh chẳng hiểu cái gì hết. Vậy nên bản thiết kế của Tư Chính Đình đều là bản vẽ tay, về cơ bản thì vẫn cần Tư Tĩnh Ngọc chỉnh sửa lại. Khi đến thư phòng thì thấy trên bàn làm việc có một phần tài liệu, bên trong là mấy bản thiết kế sơ bộ đã được in ra.

Ui chao?

Từ lúc nào mà em trai cô học được cách dùng mấy phần mềm đồ họa thế này?

Cơ mà cái kĩ thuật này thực sự... quá nát!

Tư Tĩnh Ngọc bĩu môi, cầm lấy rồi rời đi, thế nhưng sau khi cô quay về phòng, thấy được những sáng tạo đầy thú vị trong đó thì cảm thấy có chút bực bội.

Rõ ràng cô chính là TZ!

Thế quái nào lại có thể kém Tư Chính Đình ở phương diện này cơ chứ?

Tư Tĩnh Ngọc nghĩ tới đây thì rất buồn rầu, cuối cùng cô dứt khoát cầm di động lên gửi một tin nhắn cho em trai.

[Mấy thiết kế này của em quá kém cỏi rồi! Xem ra thiết kế chủ lực của mùa đông vẫn phải dựa vào chị!]

***

Lúc Tư Chính Đình quay về phòng thì không thấy Trang Nại Nại đâu nữa. Đầu tiên là anh cảm thấy hoảng hốt, tiếp đến thì nghe được tiếng nước chảy truyền tới từ phòng vệ sinh. Lần theo âm thanh, Tư Chính Đình thấy Trang Nại Nại đang nghiêm túc giặt chiếc áo sơ mi đen của anh.

Trang Nại Nại cúi đầu, một lọn tóc buông xuống khiến cộ lộ ra một cảm giác nhàn nhã.

Sau khi giặt xong, Trang Nại Nại giơ áo sơ mi lên rồi kiểm tra xem có còn chỗ bẩn nào hay không, cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến Tư Chính Đình cảm thấy cả người như chìm trong dòng nước ấm.

Tựa như chỉ cần có cô thì đó chính là nhà. Mà hiện tại thì cuối cùng anh cũng có nhà rồi.

Khóe môi của Tư Chính Đình bất giác cong lên.

***

Những ngày kế tiếp trôi qua rất bình thường nhưng lại rất ấm áp.

Tình cảm của hai người vốn đang phát triển thong thả, nhưng vì sự việc lần này khiến hai người họ không được tự nhiên, nên Tư Chính Đình đối xử với Trang Nại Nại khá hơn một chút.

Trang Nại Nại dốc hết sức muốn dỗ Tư Chính Đình vui vẻ, đề phòng chuyện anh lại đòi tiền cô cho nên bầu không khí trong nhà trở nên rất hài hòa, tốt đẹp.

Mà trong mấy ngày này, Trang Nại Nại đôi khi cũng nhớ tới câu hỏi của mình ngày hôm đó.

Rốt cuộc câu trả lời của anh là gì?

Sự dịu dàng thi thoảng lại lộ ra ngoài của anh khiến Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy, câu trả lời của anh nhất định là: Nại Nại, suốt nhiều năm như vậy anh chưa bao giờ quên em.

Còn cô thì sao?

Cô đã quên rất nhiều chuyện để học cách đối mặt với cuộc sống này. Nhưng Tư Chính Đình chính là... điều khắc cốt ghi tâm mà cô không cách nào quên được.

Trang Nại Nại ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, sau khi đảm bảo sức khỏe của mình không có vấn đề gì, cộng thêm sự đồng ý của Tư Chính Đình thì mới đi đến nhà họ Cố.

Cô không sửa đổi bản phác thiết kế sau đó, dù sao doanh nghiệp nhà họ Cố cũng có đội ngũ thiết kế riêng của bọn họ, đến lúc đó để bọn họ chải chuốt lại là được.

Hôm nay cô đến nhà họ Cố là vì Cố Đức Thọ, cuối cùng ông ta cũng đồng ý để cho cô gọi video với mẹ mình.