Vẽ vẽ xóa xóa một hồi, Tư Tĩnh Ngọc nhìn thành phẩm của mình chừng mười phút rồi đột nhiên sụp đổ.Cô đứng lên, dùng tay quét ngang chiếc máy tính khiến nó văng xuống đất. Tách cafe đặt trên bàn cũng văng ra rồi âm thanh chát chúa của đồ vật rơi vỡ vang lên, mùi cafe nồng nặc trong phòng.
Tư Tĩnh Ngọc đứng một chỗ thở hồng hộc, một tay của cô đang đè xuống trái tim đang đập đồn dập, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại.
Cô đã từng cố gắng.
Thế nhưng mấy ngày nay cô hoàn toàn không có một chút linh cảm nào, hoàn toàn không vẽ ra được cái mà mình muốn. Nhưng mà nếu còn không giao mẫu thiết kế cho bên nhà xưởng thì sẽ muộn mất, mẫu quần áo mùa Đông phải được giao trước mùa thu. Cô chỉ còn thời hạn bốn năm ngày.
Tư Tĩnh Ngọc không thể làm lỡ kế hoạch của công ty, hết cách, cô nghĩ nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, hiện tại là tám giờ tối. Tư Tĩnh Ngọc nắm chặt đồ ngủ trong tay rồi đi ra ngoài.
Mấy ngày nay Tư Tĩnh Ngọc vẫn luôn nỗ lực thuyết phục Tư Chính Đình giúp cô làm một bàn thảo thiết kế, hình như em trai cô bảo hôm nay sẽ giúp cô vẽ. Tư Tĩnh Ngọc đang nghĩ ngợi cho nên cũng hoàn toàn quên béng chuyện Tư Chính Đình đã kết hôn rồi, cho nên cô chỉ đứng ngoài cửa gõ hai cái lấy lệ rồi trực tiếp đẩy của bước vào.
“Chính Đình thân yêu, bản thảo thiết kế của chị...”
Trên cái giường lớn trong phòng, mấy bước dạo đầu của hai người kia về cơ bản đã xong xuôi, ngay lúc chuẩn bị tiến vào giai đoạn quan trọng thì Tư Chính Đình nghe được tiếng động ngoài cửa, anh vội vội vàng vàng kéo giật lấy cái chăn che lên người của Trang Nại Nại, sau đó tức giận nhìn về phía cửa.
Tư Tĩnh Ngọc kinh ngạc trợn mắt há mồm, khi cô nhìn thấy hai người họ trên giường mới nhận ra rằng em trai của cô đã kết hôn rồi, hiện tại đang làm mấy chuyện... không thích hợp với trẻ em.
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên xong thì hai má đỏ bừng, cực kì xấu hổ, thế nhưng vẻ lúng túng chỉ chợt lóe lên rồi chạy mất, sau đó cô bĩnh tĩnh khép miệng lại rồi hùng hồn nói chứ không rời đi ngay lập tức.
“Bản thiết kế mà chị bảo em vẽ giúp chị đang để ở đâu rồi?”
Tư Chính Đình: “...”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại thật sự cảm thấy xấu hổ muốn chết luôn cho rồi, cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt của mình. Bị chị chồng bắt gặp trong cái bộ dạng này thì đơn giản là quá mất mặt rồi có được không!
Quan trọng nhất là bây giờ mới có tám giờ mà đã làm ba cái chuyện này thì liệu có phải hình như hơi vội vàng không chờ nổi không?
A a a a a a, mau mau tìm một cái lỗ để cho cô chui vào đi!
Bộ dáng xấu hổ của Trang Nại Nại khiến Tư Chính Đình đau lòng, anh sợ cô che mặt đến ngạt thở mất cho nên ánh mắt cũng lạnh hơn.
“Trên bàn làm việc!”
Tư Tĩnh Ngọc à một tiếng rồi lui về phía sau, “Vậy hai đứa cứ tiếp tục, chị không quấy rầy nữa, hi hi~”
Trang Nại Nại: ... Chị đã quấy rầy rồi đó có được không?
Ngay lúc này Trang Nại Nại cũng có ý muốn chết luôn cho xong.
Mãi đến khi Tư Tĩnh Ngọc rời đi thì cô vẫn không dám ló đầu ra, thật là quá mức xấu hổ.
Thế nhưng cô đang trốn trong chăn thì cũng có thể nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại có một chút khàn khàn của anh: “Nại Nại, được rồi.”
Được cái đầu anh ý chứ mà được!
Giờ đã là tình huống thế nào rồi, chẳng lẽ bọn họ phải tiếp tục làm tiếp sao?
Trang Nại Nại đẩy đẩy Tư Chính Đình ra rồi lắp bắp nói: “Anh... anh... anh đi ra!”
Thế nhưng cái người đàn ông này lại không hề di chuyển, thậm chí còn đưa tay bóp lấy quả đào tiên căng tròn của Trang Nại Nại khiến cô phải kêu khẽ lên.
Thực sự Tư Chính Đình cũng không thể làm gì cô, không phải vì sức lực của anh không bằng cô mà sợ rằng cứng đối cứng liệu có thể sẽ khiến cô đau hay không?