Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 235: Ông chủ xấu bụng.

Trang Nại Nại cạn lời, sa mạc lời luôn!

Mấy nghìn đồng tiền lương không chảy vào túi quần cô?

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ giờ bảo cô đi đòi tiền Tư Chính Đình?

Nhớ đến khuôn mặt ngạo kiều của ai đó, trái tim nhỏ bé của Trang Nại Nại run lên, nô tì không làm được đâu!

Trang Nại Nại ủ rũ cúi đầu, thầm vẽ vòng tròn mắng anh, đồ quỷ keo kiệt, Grandet* tái sinh.

(*) Một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Lão Hà Tiện. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Lại xem giờ, đã 5h30 rồi, còn nửa giờ nữa tan làm, sao có thể mời đàn anh đi ăn đây? Nếu là hôm qua thì cô có thể lấy cớ bỏ qua, nhưng hôm nay đàn anh đã nói đỡ giúp cô. Trang Nại Nại rối rắm một hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Hi Nhi mượn tiền. Lâm Hi Nhi đồng ý ngay, chỉ mười phút sau là có hai nghìn đồng chuyển vào tài khoản cô. Có như vậy, Trang Nại Nại mới gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Huy.

[Đàn anh, số tài khoản của anh là bao nhiêu? Em chuyển trả anh 1,100 bữa trước.]

***

Tại tầng cao nhất.

Tư Chính Đình cong môi nhìn máy vi tính, trong tài khoản ngân hàng của anh vừa nhiều hơn mấy ngàn. Vốn lưu động trong thẻ ngân hàng của anh không bao giờ ít hơn con số triệu, tiền bạc đối với anh chỉ là một con số mà thôi. Nhưng bây giờ, mấy ngàn đồng này lại làm cho anh có cảm giác thành công. Đây là tháng lương đầu tiên của Trang Nại Nại, bọn họ có nên cùng nhau đi ăn mừng?

Nghĩ đến đây là tiền của cô, anh lại không nỡ tiêu hết. Còn Trang Nại Nại, chắc chắn lúc này cô đang tức xù lông như con mèo rồi. Nếu còn học cấp ba, chắc chắn cô đã xông lên đây chất vấn anh.

Nhưng bây giờ...

Tư Chính Đình thu nụ cười lại, mấy năm nay lá gan của cô càng ngày càng nhỏ, nhất là lúc đối mặt với anh…

“Tinh!”

Đang mãi suy nghĩ, bỗng một âm thanh lạ vang lên.

Anh hơi sửng sốt, mở một giao diện khác trên máy vi tính ra, liền thấy tin nhắn của Trang Nại Nại vừa gửi đi. Mắt Tư Chính Đình trầm xuống trong nháy mắt, xem ra lấy lương của cô cũng không ngăn cô đi ra ngoài được. Anh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại nội bộ gọi cho Quý Thần.

“Bộ phận thiết kế thời trang đã có có bản vẽ chưa?”

Quý Thần sửng sốt, “Không phải là ngày mốt mới cần bản vẽ phác thảo sao?”

Hơn nữa, sao ông chủ lại chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này?

Giọng nói Tư Chính Đình lạnh băng, thậm chí còn có chút đáng sợ, “Ngày mốt? Cậu thấy còn nhiều thời gian như vậy sao?”

Sao lại không?

Còn tới ba tuần nữa mới tới lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập mà!

Nhưng Quý Thần nào dám nói những lời này. Anh ta thông minh mở miệng, “Vâng, thưa ngài, tôi sẽ hối thúc bộ phận thiết kế.”

Lúc này, Tư Chính Đình mới hừ một tiếng, cúp điện thoại.

Sau khi Quý Thần truyền lệnh của boss lớn xuống, toàn bộ bộ phận thiết kế thời trang liền kêu khóc ầm trời. Vốn tưởng rằng TZ đi làm rồi thì tất cả mọi người không cần tăng ca, thật không ngờ ông chủ lại đột kích ngay trước giờ tan làm.

Tô Cẩm Huy bị tin tức này làm cho bối rối. Thật ra, bản vẽ đã sắp xong rồi, chỉ còn bước cuối cùng là trau chuốt lại. Nói là bản vẽ phác thảo, nhưng đâu thể để ông chủ chỉ xem mỗi bản vẽ phác thảo sơ sài được.

Nhưng trau chuốt là công việc của ngày mai. Bây giờ…

Tô Cẩm Huy không thể làm gì khác hơn là bảo mọi người tăng ca.

Vốn cho rằng TZ là người đầu tiên đứng ra phản đối, không ngờ phòng làm việc của TZ hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng phản đối nào, kết quả là...

Bộ phận thiết kế thời trang đau khổ chuẩn bị tăng ca.