Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 200: Một mình cô cứ thế cô đơn

Dường như Tư Tĩnh Ngọc cũng không ngờ rằng Trang Nại Nại sẽ kích động như vậy.

Mặc dùm năm đó Trang Nại Nại đã cầm tiền, không thông qua thử thách, thế nhưng bản thân cái chuyện thử lòng này đã là một sai lầm.

Thử hỏi xem, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể bàng quan khi đứng trước lợi ích đây?

Huống hồ, năm đó Trang Nại Nại còn quá nhỏ, thiếu kiến thức cho nên không chịu nổi cám dỗ là chuyện quá bình thường,

Chỉ là, nhìn dáng vẻ bây giờ của Trang Nại Nại, Tư Tĩnh Ngọc khẽ nhăn mày. Thường hay nói lòng tự ái của những đứa bé nhà nghèo cực kì lớn, có lẽ cách làm năm đó của mẹ cô đã thật sự tổn thương Trang Nại Nại sâu sắc?

“Chị nói với em chuyện này cũng không phải vì muốn em tha thứ cho mẹ, dù sao ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình! Chị chỉ muốn nói một câu rằng, cho tới bây giờ mẹ chị không hề có ý coi thường em, chị cũng thay mặt mẹ xin lỗi em.”

Một câu xin lỗi thì có thể giúp mẹ cô khỏe lại sao?

Hốc mắt Trang Nại Nại ầng ậc nước mắt, nếu như mẹ cô có thể khỏe lại thì cô nguyện ý tha thứ cho tất cả mọi người.

Trang Nại Nại đứng lên thất tha thất thểu đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì bị gọi giật lại: “Nại Nại.”

Trang Nại Nại quay đầu.

Tư Tĩnh Ngọc xoắn xuýt một lúc mới nói: “Chuyện giữa chị và Thi Cẩm Ngôn, chị hy vọng em có thể giữ bí mật giúp chị, chị không muốn để Chính Đình với mẹ chị phải lo lắng.”

Trang Nại Nại gật đầu.

Bây giờ cô chẳng nghĩ được cái gì, vậy nên cô chỉ cúi thấp đầu rồi bước từng bước ra ngoài.

Ánh mắt của Trang Nại Nại có chút thất thần, cô thấy phòng ngủ của mình phía trước thì đi thẳng vào.

Ngày dần dần tối.

Ánh sáng trong phòng cũng dần trở nên ảm đạm.

Trang Nại Nại đi tới ghế sofa ngồi phịch xuống đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.

Nước mắt của cô cứ thế rơi xuống.

Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên trở nên như vậy, suốt bao nhiêu năm nay đều là cô mạnh mẽ ép buộc chính mình không được nghĩ đến chuyện này, cuối cùng cũng không chịu nổi mà bùng phát.

Nếu như năm đó cô không ngông nghênh tự cho là mình giỏi như vật thì có phải Đinh Mộng Á cũng không phái người lái xe đâm mẹ cô?

Nếu như năm đó cô không theo đuổi Tư Chính Đình thì có phải những chuyện sau này cũng không xảy ra?

Nếu như năm đó ...

Đáng tiếc, trên thế giới này không có cái gọi là nếu như.

Trang Nại Nại vùi đầu mình vào hai đầu gối, tâm tình vỡ tan.

Những nỗi đau đớn bị đè nén suốt năm năm dường như đã tìm được một cơ hội bùng phát cho nên nó ồ ạt xông tới, Trang Nại Nại đã từ lâu không biết khóc lóc là cái gì, ấy mà vào lúc này lại không nhịn được mà nghẹn ngào đè giọng của mình lại khóc lóc.

Nắm tay của cô siết lại thật chặt, cả người đều run rẩy.

Căn nhà lớn như thế lại một mình cô cứ như vậy mà cô đơn.

Tư Chính Đình nói chuyện điện thoại xong thì đi ra khỏi thư phòng, lúc tới phòng khách thì phát hiện Thi Cẩm Ngôn với Tư Tĩnh Ngọc đang ngồi trên ghế salon xem tivi, trong phòng ăn thì người hầu đang bưng từng món ăn lên, đã có thể dùng bữa.

Nhưng mà Trang Nại Nại đâu rồi?

Anh có chút nghi ngờ mà nhìn lên lầu, sau đó nhớ đến chuyện cô vừa bị trẹo chân thì mím môi một cái, thế rồi nhét di động vào túi, quay người đi lên lầu.

Tư Chính Đình đẩy cửa phòng ra thì phát hiện trong phòng tối thui, tất cả mọi thứ cũng đều tắt hết khiến anh không thấy được Trang Nại Nại đang ở đâu, Tư Chính Đình xoay người đinh bật đèn thì đột nhiên nghe được một tiếng khóc thút thít thật khẽ.

Bàn tay của anh hơi khựng lại.

Tư Chính Đình không tưởng tượng nổi mà quay đầu, sau khi xác định chính xác vị trí của Trang Nại Nại thì anh bước tới với sự nghi hoặc, tiếp đó là bật chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường đặt cạnh ghế salon.

Dưới ánh sáng hoàng hôn, Trang Nại Nại đang lau nước mắt, thế nhưng càng lau thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Có lẽ là vì cô đơn, có lẽ là vì quá khó chịu, cho nên vào lúc này Trang Nại Nại không còn cách nào để ngụy trang bản thân được nũa, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tư Chính Đình, đột nhiên cô có một cảm xúc xung động rằng phải đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng!