Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 176: Chờ một chút…

Trang Nại Nại thấy gã thì liền cảm thấy tức nghẹn!

Mẹ cô đang nằm trong viện, mà kẻ này lại còn ngồi đây cười!

Trang Nại Nại chỉ hận không thể lao lên tẩn cho gã một trận!

Nhưng… không được.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, tiến lên trước.

Vị cảnh sát ngồi đó giải thích cho Trang Nại Nại: “Tài xế này hôm nay đã đến đồng cảnh sát tự thú, trong camera cũng có thể thấy chiếc xe này đâm phải mẹ cháu.”

Tài xế hơi gật đầu: “Đúng, là tôi, xin lỗi nhé!”

Giọng điệu thoải mái khiến Trang Nại Nại cau mày lại.

Cô nhìn về phía cảnh sát hỏi: “Việc này xử lý thế nào?”

Cảnh sát lườm tài xế: “Sự cố tai nạn giao thông hôm qua hoàn toàn là trách nhiệm của tài xế, căn cứ vào quy định 133 trong Bộ luật hình sự: Người điều khiển phương tiện giao thông vi phạm luật giao thông gây ra sự cố nặng nề, gây thương tích hoặc tử vong cho người khác, hoặc làm tài sản công hoặc tư tổn thất lớn sẽ bị xử phạt dưới ba năm tù hoặc giam giữ ngắn hạn; người điều khiển phương tiện giao thông gây tan nạn rồi bỏ trốn, hoặc gây tình hình tồi tệ bị xử phạt từ ba đến bảy năm tù, nếu vì hành vi bỏ trốn dẫn đến nạn nhân tử vong sẽ bị xử phạt từ bảy năm tù trở lên.”

Cảnh sát nói xong liền giải thích: “Hôm nay người vi phạm đến đầu thú rằng lúc đó anh ta lái xe liên tục sáu tiếng đồng hồ nên mệt mỏi, không cẩn thận đâm phải mẹ cháu.”

Trang Nại Nại gật đầu: “Cháu không quan tâm anh ta bị phạt bao nhiêu tiền, cháu chỉ muốn anh ta bồi thường toàn bộ tiền thuốc men cho mẹ cháu!”

Nói đến đó, viền mắt cô đỏ hoe lên.

Cảnh sát liền nói: “Cô bé đừng khóc, bồi thường tiền thuốc men cho cháu là việc phải làm, chỉ là…”

Trang Nại Nại sửng sốt: “Chỉ là cái gì?”

“Đòi tiền không có, đòi mạng thì có một cái đây!” Tài xế gây tai nạn gào to.

Cảnh sát liền đánh vào đầu gã, tài xế liền ngoan ngoãn cúi đầu. Người cảnh sát thở dài nói: “Đây là tên côn đồ nổi tiếng ở khu chúng ta. Anh ta là trẻ mồ côi, trong nhà quả thật không có tiền, ngay cả chút tài sản cố định cũng không có, xe taxi cũng là của công ty, nhưng vì gây tai nạn nên đã bị tịch thu lại. Chúng tôi đã kiểm kê toàn bộ tài sản của anh ta giúp cháu, chỉ có… năm nghìn.”

Năm nghìn?

Năm nghìn thì ngay cả phí nằm viện cũng không đủ!

Trang Nại Nại liền nóng nảy: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Mẹ cháu cần ba mươi vạn tiền phẫu thuật!”

“Ba mươi vạn, cái mạng của bà kia đáng giá ba mươi vạn sao? Mẹ! Rõ là lừa bịp ông mày!” Tài xế gây tai nạn lại tiếp tục gào to: “Dù sao đòi tiền cũng không có, chỉ có một cái mạng thôi!”

Cảnh sát đập gậy vào vai gã, khiển trách: “Anh câm miệng! Đâm phải người ta mà còn lý sự hả?”

Tên tài xế rất sợ cảnh sát, vội ngậm miệng lại.

Sau đó, cảnh sát giải thích với Trang Nại Nại rằng họ cũng không biết làm sao.

Người đã bắt được thì phải vào tù, nhưng toàn bộ gia sản của gã chỉ có năm nghìn, đưa cho Trang Nại Nại căn bản cũng chỉ như muối bỏ biển.

Trang Nại Nại nghe vậy liền siết chặt tay, rồi cười với người cảnh sát phụ trách điều tra chuyện này: “Cảm ơn chú.”

Cô cúi chào rất thành tâm với người cảnh sát, dù sao nếu không có chú ấy thì mẹ cũng không được đưa vào viện kịp thời như vậy.

Trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, hai mắt cô đầy oán hận, cô cầm túi sách của mình lên quật mạnh vào đầu gã tài xế gây tai nạn!

“Anh mới đáng chết, đây là anh nợ mẹ con chúng tôi!”

Sách vở trong cặp rơi ra, góc sách rất nhọn, Trang Nại Nại đánh tài xế gây tai nạn đến nỗi trán gã chảy máu.

Nhóm cảnh sát thông cảm với tâm trạng của cô, chỉ nhắc cô dừng tay chứ không ngăn lại.

Đứng trước cửa đồn cảnh sát, lòng Trang Nại Nại nguội lạnh.

Cô bất giác cầm lấy điện thoại lần nữa, thử gọi cho Tư Chính Đình xem, lần này cuộc gọi được kết nối, nhưng người nói chuyện ở đầu dây bên kia lại là Đinh Mộng Á: “Cô đừng gọi nữa.”

Nói xong định cúp máy, nhưng Trang Nại Nại lại lập tức nói: “Chờ một chút…”