Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 169: Phu nhân của tôi không cần người khác phải chỉ tay năm ngón

Tư Chính Đình mặc một bộ vest vừa vặn, càng tôn lên dáng người thẳng tắp cao lớn của anh.

Anh vừa xuất hiện, dường như tất cả ánh sáng chung quanh đã gom lại hết trên người anh, mọi thứ lập tức như mất đi màu sắc.

Anh bước đến từng bước một, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn không có chút cảm xúc nào, rét lạnh như tảng băng nghìn năm. Dáng người anh cao lớn, mang theo khí thế như bậc đế vương khiến cho người khác phải thần phục.

Sau đó, cả nhà họ Cố đều ngây dại nhìn anh.

Cố Tinh San há hốc miệng, còn Lý Ngọc Phượng thì lại càng kinh ngạc hơn, mở to mắt ra nhìn.

Trong lúc mọi người ngây người, Tư Chính Đình đi từng bước đến cạnh Trang Nại Nại nắm vai cô, hơi gật đầu với Cố Đức Thọ coi như chào hỏi.

Cố Đức Thọ phấn khởi tiến lên phía trước, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Ngài Tư, ngài đến thật? Cái con bé Khuynh Nhan này cũng thật là, sao không nói trước một tiếng? Hại mẹ và em gái lo lắng cho nó.”

Lo lắng?

Trang Nại Nại chau mày, không phải là chế nhạo sao?

Cô vốn định trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng cảm giác ấm áp từ vai truyền đến nói cho cô biết rằng Tư Chính Đình đang ở bên cạnh.

Trang Nại Nại mím môi, không nói gì nữa. Tuy cô không thích cái nhà này, nhưng cô cũng không muốn bị Tư Chính Đình thấy trò cười.

Huống hồ… đây cũng coi như là lần đầu tiên Tư Chính Đình lại mặt với cô, cần gì phải làm đến mức khó chịu?

Thấy Trang Nại Nại không nói gì, Cố Đức Thọ liền khẽ thở phào rồi nhìn về phía Tư Chính Đình. Lúc ông ta nghiêng người định mời anh vào biệt thự, thì Tư Chính Đình đột nhiên nói: “Mạo muội quấy rầy là lỗi của tôi, không liên quan đến cô ấy.”

Một câu lạnh nhạt không chứa chút cảm xúc nào nhưng lại khiến lưng Cố Đức Thọ toát mồ hôi lạnh!

Ông ta đột nhiên ý thức được rằng mình nói sai.

Ông ta đổ trách nhiệm lên đầu Trang Nại Nại, nhưng nếu việc nó không nói với bọn họ là sai thì ngài Tư không mời mà đến như vậy chẳng phải càng sai hơn sao?

Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, trong nháy mắt đã cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Tư Chính Đình quay đầu nhìn về phía Lý Ngọc Phượng và Cố Tinh San: “Cảm ơn hai người đã đặc biệt ‘quan tâm’, nhưng tình cảm giữa tôi và phu nhân nhà tôi thế nào, gia giáo của Tư thiếu phu nhân ra sao cũng không cần người khác chỉ tay năm ngón.”

Sắc mặt Lý Ngọc Phượng liền tái xanh, muốn nói gì đó nhưng đã bị Cố Tinh San giữ lại.

Sắc mặt Cố Tinh San hơi tái, nhìn Tư Chính Đình chằm chằm, nửa ngày sau mới run rẩy nói: “Ngài… ngài Tư, bọn em không có ý đó, lại càng không dám nghi ngờ gia giáo của Tư thiếu phu nhân, bọn em chỉ là… chỉ là…”

Chỉ là cái gì thì lại không nói ra được.

Lúc quan trọng nhất, vẫn là Cố Đức Thọ nhào đến thu dọn tàn cuộc: “Ngài Tư, đều là trẻ con không hiểu chuyện nên nói lung tung. Còn cả lời vừa rồi của tôi cũng sai, đây là nhà của Khuynh Nhan thì cũng là nhà của ngài Tư, cái gì mà ai đúng ai sai chứ? Hai người về nhà thì sai cái gì? Mau mời vào, vì hai người về ăn cơm nên tôi đã bảo giúp việc nấu rất nhiều món!”

Cố Đức Thọ bày ra động tác mời, nhưng cũng không giám thúc giục Tư Chính Đình vào nhà.

Tư Chính Đình cũng không hề nhấc chân, nghiêng đầu nhìn Trang Nại Nại.