Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1640: Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu em (2)

Khi cảm giác được phía dưới nóng lên, trong bụng đột nhiên trống rỗng thì Tư Tĩnh Ngọc đã kiệt sức.

Tiếng trẻ con khóc vang lên, đồng thời cũng có một người tiến đến bên tai cô, dùng thái độ thành kính nói với cô rằng: “Tĩnh Ngọc, anh yêu em, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu em!”

Khoảnh khắc đó Tư Tĩnh Ngọc cảm giác hốc mắt cay xè, nước mắt lăn dài.

Đời này hai người họ vất vả lắm mới đến được với nhau, tình yêu của bọn họ cũng trải qua những thử thách cam go không giống người khác. Nhưng khi tất cả mọi thứ lắng xuống, Tự Tĩnh Ngọc lại nhận ra rằng những thử thách đó đã trở thành nền tảng của tình yêu giữa hai người họ.

Không có bất cứ một cặp đôi nào có thể trân trọng và yêu thương đối phương hơn bọn họ.

Không có một cặp vợ chồng nào có thể bảo vệ đối phương như bọn họ.

Quãng đời còn lại này chỉ để nói ra những lời yêu thương ngọt ngào.

****

Rất may mắn, máu tủy của bạn nhỏ Niệm Diều lại trùng khớp với Tân Tân, cho nên các bác sĩ có thể phẫu thuật cấy ghép tủy ngay lập tức.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ, Tân tân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Y tá trưởng lau mồ hôi, cười nói: “Ca phẫu thuật rất thành công! Đứa bé này còn mạnh mẽ hơn chúng tôi tưởng tượng nữa, ý thức cầu sinh vô cùng mãnh liệt, nếu không có gì bất trắc thì sau này Tân Tân sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa cả”

Trong quá trình phẫu thuật cho Tân Tân, tất cả mọi người đều canh ngoài phòng bệnh, ngay cả Đinh Mộng Á và chú Lý cũng tới, Thi Cẩm Ngôn đẩy Tư Tĩnh Ngọc ngồi xe lăn tới, trong lòng cô còn bố Niệm Diều mới sinh chưa bao lâu.

Trang Nại Nại và Tư Chính Đình cũng có mặt, ngay cả Bé Lười và Bé Nháo cũng cố chấp canh ở chỗ này, từ khi được cứu đến giờ hai bé vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, trải qua chuyện lần này khiến hai bé cực kì cảm kích Tân Tân.

Khi nghe thấy tin Tân Tân không có vấn đề gì nữa, tất cả mọi người vui mừng đến mức không có một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.

Một năm này Tận Tân phải chịu khổ như thế nào mọi người đều biết.

Đinh Mộng Á đỏ mắt, gục đầu lên vai chú Lý.

Còn Tư Tĩnh Ngọc cũng không nhịn được phải quay đi, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Một tay Thi Cẩm Ngôn đặt lên vai cô, anh cúi đầu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, trong thời gian ở cữ mà khóc sẽ không tốt cho mắt”

Anh nói tiếp: “Khổ sở của chúng ta đã qua hết rồi, cuộc sống sau này chỉ còn hạnh phúc thôi! Tĩnh Ngọc, bốn người nhà chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi”

Hạnh phúc là gì?

Đối với bọn họ mà nói thì hạnh phúc chỉ đơn giản là bốn người nhà bọn họ có thể sống thật khỏe mạnh bên nhau.

Tư Tĩnh Ngọc vẫn khóc, nói: “Xin lỗi, em biết là không nên khóc nhưng em không nhịn được. Cẩm Ngôn, Tân Tân khổ quá rồi”

Thi Cẩm Ngôn gật đầu.

Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nhìn về phòng cấp cứu, nói: “Cuộc đời của Thi Tân Tân quá khổ, em muốn sửa tên cho con, hôm nay coi như con được tái sinh, em cũng hy vọng có được một cái tên mới thì con em có thể sống một cuộc sống mới, từ nay về sau Tân Tân chính là cậu cả nhà họ Thi!”

“Được, tùy em cả.”

“Em muốn tìm một cái tên thật hay, em sẽ cố gắng nghĩ cho kỹ”

“Không cần như vậy, ở cữ thì đừng nghĩ nhiều, để anh nghĩ vài cái rồi cho em chọn được không?”