Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1636: Kết cục bi thảm của bạch nguyệt (33)

Bạch Nguyệt hoàn toàn không ngờ được đám người kia lại tìm đến sớm như vậy, lúc Thi Cẩm Ngôn xông vào cô ta còn có chút sững sờ, thế nhưng bây giờ khi tỉnh táo lại thì cô ta lại chỉ cảm thấy sợ.

Bạch Nguyệt sợ hãi lui về sau, cô ta định nói cái gì đó thì Trang Nại Nại bất ngờ xông lên túm tóc, sau đó ra tay đánh đập cô ta.

“Ai cho mày đối xử với trẻ con như vậy hả?”

“Sao mày lại có thể ra tay đánh nó độc ác như thế?”

“Tân Tân cũng do mày nuôi lớn cơ mà, đứa bé ngoan như vậy mà mày cũng ra tay được sao?”

“Tao đánh chết mày!”

Trang Nại Nại hoàn toàn áp đảo Bạch Nguyệt, Bé Nháo đứng cạnh cũng không nói hai lời mà túm lấy cành cây cô ta dùng lúc nãy mà đập mạnh vào người cô ta. Trẻ con chẳng có bao nhiêu sức, nhưng cách đánh của Bé Nháo rất hiểm, nhóc chỉ nhằm vào những chỗ yếu ớt của Bạch Nguyệt mà đánh.

Tư Chính Đình ôm Bé Lười đi lên, lúc này bé thở còn phải thở dốc cho nên muốn trả thù cũng không có sức, vì thế bé chỉ có thể nói với Tí Nị: “Em lên đi, cô ta đá mông anh, giờ em đã trả cho anh.”

Bé Lười nói tiếp: “Cô ta đá anh một cái, em phải trả lại cô ta một trăm cái!”

Tí Nị vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu chủ!”

Sau đó Tí Nị vọt đến phía sau Bạch Nguyệt, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm lấy cái ghế nhỏ bên cạnh rồi định đập vào cái mông của Bạch Nguyệt, thế nhưng bé cúi đầu nhìn cái tay của mình, nhỏ xíu thế này đánh đâu có đau nhỉ?

Vậy nên...

Tí Nị cúi đầu nhìn cái ghế, sau đó dùng cái chân ghế kia đập vào mông của Bạch Nguyệt.

Kiểu đánh thế này thật đau quá!

Bên này có người đang đánh Bạch Nguyệt, bên kia Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân chạy nhanh về hướng sườn núi.

Do lúc tới đã nghĩ đến vấn đề sức khỏe của Tân Tân cho nên Tư Chính Đình dứt khoát bao trọn một xe cứu thương để đi cùng bọn họ. Sau nhiều lần kiểm tra, xác định bọn họ sẽ lên ngọn núi này thì xe cứu thương liền di chuyển đến giữa sườn núi, chỉ là nơi đây thật sự không thể đi lên được nữa.

Trang Nại Nại nhìn Thị Cẩm Ngôn vội vã rời đi, tuy có chỉ hận không thể lột da Bạch Nguyệt nhưng vẫn lo lắng cho bệnh tình của Tân Tân, vì vậy cô buông Bạch Nguyệt ra rồi cho người giữ lại, sau đó một đám người chạy theo Thi Cẩm Ngôn.

“Mọi người chú ý, trên núi có sói! Cầm đuốc nhất định phải chú ý!”

Trời đã tối nên bầy sói bắt đầu hoạt động, Tư Chính Đình hạ lệnh, mọi người liền chuẩn bị sẵn đồ đạc, đường đi cũng coi như thuận lợi.

Xe cứu thương đỗ ở sườn núi, Thị Cẩm Ngôn và Tư Chính Đình lên xe cứu thương cùng với Tân Tân.

Thi Cẩm Ngôn vội vàng hỏi: “Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi?”

Bác sĩ lắc đầu: “Tình hình không lạc quan! Đứa bé này vốn đã có bệnh máu trắng, hồng cầu đã ít lại còn chảy nhiều máu như vậy...”

Bác sĩ vừa nói vừa truyền máu cho Tân Tân: “Trong cổ họng và khí quản của cậu bé cũng bị tràn một chút máu, tình trạng của cậu bé này thật sự không ổn!”

Một câu nói này khiến Thị Cẩm Ngôn mím chặt mối.

Thi Cẩm Ngôn nhìn Tân Tân đang nằm trên băng ca, sống chết của thằng bé còn chưa rõ mà ả đàn bà ác độc kia lại đang trong thời kì cho con bú cho nên không cách nào tống ả vào tù được!

Đám người bọn họ chưa bao giờ giết người, nhưng mà lần này...