Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1631: Kết cục bi thảm của bạch nguyệt (28)

Bạch Nguyệt định dạy dỗ Bé Lười, nhưng quay lại thì đã thấy Tân Tân ngồi dậy, mũi thằng bé còn đang chảy máu ròng ròng. Tân Tân mơ màng mở mắt ra, vô thức vươn tay lau cái mũi đang ngứa. Nhưng vừa sờ, thằng bé lại thấy tay dinh dính, cúi xuống thì thấy toàn là máu, bèn lập tức ngửa cổ lên.

Bạch Nguyệt thấy thằng bé chảy nhiều máu như thế thì bất cẩn kêu lên.

Bé Lười và Bé Nháo cũng quay sang liền trông thấy dáng vẻ của Tân Tân.

Bé Lười không khỏi sốt ruột hét, “Tân Tân!”

Dứt lời, thằng bé cũng mặc kệ Bạch Nguyệt, vội rút giấy vệ sinh ra chạy về phía Tân Tân.

Bé Nháo thì cau mày, điệu bộ như ông cụ non, giọng vẫn còn bị bố nhưng lại khiến người khác không thể cãi lại: “Chú mau đỡ đầu anh ấy, để anh ấy ngửa đầu lên, chặn mũi lại! Để anh ấy mở miệng ra thở! Chú này thì đi tìm chút nước lạnh, đắp lên mũi và trán của anh ấy!”

Cứ một thời gian ngắn là Tân Tân phải đến bệnh viện để xạ trị. Điều dưỡng trong nhà cũng thường xuyên chăm sóc thằng bé nên Bé Nháo cũng đã thấy nhiều.

Hai tên du côn nghe thế thì vội làm theo, không hề ý thức được là mình đang nghe lời một thằng bé. Sau mấy phút, máu mũi của Tân Tân cuối cùng cũng ngừng chảy. Lúc đó bọn chúng mới chợt ngớ ra, sao bọn chúng lại phải nghe lời nó?

Tân Tân được cầm máu rồi thì yếu ớt nằm trên giường gạch, mắt mở to.

Bạch Nguyệt cười lạnh, “Cầm máu làm gì nữa, tao thấy cứ chảy máu đến chết luôn mới tốt”

Bé Lười cau mày: “Cổ, thì ra cô thích chảy máu đến chết, thế thì cô chắc chắn sẽ được như mong muốn!”

Không ngờ câu nói này lại thành sự thật.

Bạch Nguyệt nheo mắt, lấy nhánh cây đi lên quất vào người Bé Lười: “Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Dù sao cô ta cũng không sống tiếp nữa, đưa theo Tân Tân cùng chốn. Thằng nhóc này... đúng là quá đáng hận! Cô ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận!

Nhưng đúng lúc này, Tân Tân lại kêu lên: “A!”

Bạch Nguyệt sững sờ, cơn giận chuyển hết lên Tân Tân, “Mày còn có mặt mũi mà tỉnh lại hả? Tân Tân, tao nói cho mày biết, Tư Tĩnh Ngọc mang thai rồi! Cô ta đã có đứa con thứ hai, còn mày là đứa trẻ lớn lên cùng tạo từ bé, mày cho rằng Tư Tĩnh Ngọc sẽ thích mày sao? Mày cho rằng bọn họ sẽ để ý đến mày sao?”

Tân Tân mím môi. Một đứa trẻ năm tuổi đã cao hơn Bé Lười và Bé Nháo nhiều, nhưng vì quá gầy nên trông thằng bé vẫn rất nhỏ con. Nghe thấy lời Bạch Nguyệt nói, trong mắt thằng bé hiện lên vẻ khủng hoảng.

Thằng bé không nhịn được mà ngồi bật dậy, “Mẹ!”

Thấy thằng bé gọi Bạch Nguyệt là mẹ, Bé Lười lại chọc tức: “Tân Tân, cô ả xấu xí này không phải mẹ anh. Mẹ anh là bác của em!”

Nhưng Tân Tân hoàn toàn không để ý đến thằng bé, chỉ nhìn Bạch Nguyệt rồi khóc òa lên, “Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ lắm!”

Bạch Nguyệt khựng lại.

Dù cô ta ngược đãi Tân Tân ba năm, nhưng thời gian ở nước ngoài, dù không muốn thì cô ta vẫn chăm nom thằng bé này, nên giờ đây vẫn có chút tình cảm bản năng với thằng bé. Lúc này, nghe thằng bé bỗng nhiên kêu lên như vậy, cô ta không nhịn được mà nhìn về phía Bé Lười và Bé Nháo.

Lúc đó, cô ta đã nghĩ ra một cách trả thù mới, bèn dụ dỗ Tân Tân:

“Tân Tân, trong lòng bà con chỉ có mẹ con. Con còn nhớ năm xưa, bọn họ cho rằng mẹ là mẹ con, mẹ đề nghị sinh thêm một đứa để cứu con, nhưng ba con hoàn toàn không đồng ý không?”