Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1610: Kết quả bi thảm của bạch nguyệt (7)

Mẹ Bạch sốt ruột nói: “Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì thì con cứ nói với vị phu nhân đó đi. Con vừa sinh xong, không thể khóc được, sẽ hỏng mắt mất.”

Đôi môi Bạch Nguyệt run rẩy, không nhịn được khóc lên. Dáng vẻ Bạch Nguyệt yếu đuối như thế, những người không hiểu chuyện đều sẽ nghĩ rằng Đinh Mộng Á ức hiếp cô ta.

Các phóng viên cầm điện thoại chụp lại cảnh này, có người không nhịn được nói: “Cô đừng khóc nữa, chúng tôi đều cảm thấy xót hết cả người rồi đây này”

Bầu không khí trở nên buồn bã vì tiếng khóc của Bạch Nguyệt.

Đinh Mộng Á ghét nhất là loại người khóc sướt mướt, bà đang định nói gì đó thì bên trong biệt thự đột nhiên truyền ra tiếng hồ của hai đứa bé: “Xông lên! Đuổi người xấu đi!”

Tất cả phóng viên đồng loạt nhìn về phía cửa sắt, liền thấy Bé Lười và Bé Nháo, mỗi bé cầm một vật chạy ra.

Bộ dạng đó... giống như muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau!

Bé Lười và Bé Nháo quyết định đánh Bạch Nguyệt một trận. Thật không ngờ, vừa lao ra liền thấy phía sau Bạch Nguyệt có rất nhiều người.

Hai bé dừng bước, nhìn chằm chằm bên ngoài thật lâu. Sau đó...

Bé Lười quyết đoán xoay người, cầm cây chổi lông gà quét cửa, “Ai da, cũng không bẩn lắm, chúng ta vào nhà thôi

Bé Nháo cũng quả quyết quay vào: “Ừ, dưới đất cũng sạch”

Nói rồi hai bé chạy luôn vào sau cánh cổng sắt.

Đinh Mộng Á: “!!!”

Hai đứa cháu của bà thế này là lâm trận bỏ chạy đấy à?

Thật là... bà đang suy nghĩ, thì chợt nghe hai bé đứng bên trong cửa nói: “Bọn họ nhiều người, chúng ta đánh không lại, có ngốc mới lấy trứng chọi đá như thế, chúng ta gọi điện thoại cho ba dẫn người tới đây”

Đinh Mộng Á: “...”

Đinh Mộng Ả ngẩng đầu lên, liền phát hiện bầu không khí buồn bã do Bạch Nguyệt tạo nên đã bị hai đứa cháu của bà phá vỡ.

Các phóng viên đều ngạc nhiên vì sự đáng yêu của hai bé, thấy tình thế tốt hơn lúc nãy rồi, Đinh Mộng Á bèn nói: “Bạch Nguyệt, tôi nhớ lúc cô cầu xin mang thai, cô nói là vì Tân Tân, sẽ không lấy một đồng nào của Thi Cẩm Ngôn, cũng sẽ không làm phiền nó. Vậy bây giờ cô đang làm cái gì đây?”

Bạch Nguyệt cúi thấp đầu xuống, “Hu hu hu, bác gái, đứa bé này... đứa bé này bị Down! Cháu không biết phải làm sao nữa, nên mới đến đây tìm ba nó. Hu hu hu... cầu xin bác cho cháu gặp Cẩm Ngôn với!”

Hội chứng Down?

Các phóng viên lập tức bùng nổ!

Thì ra là vậy!

Nếu là như vậy thì dễ hiểu hơn rồi.

Bạch Nguyệt vừa dứt lời, một giọng nói lạnh nhạt từ bên trong truyền ra, “Cổ nên đi tìm ba của đứa bé, đừng nên tới tìm tôi”

Thị Cẩm Ngôn thản nhiên đi ra và nói.

Vừa ra ngoài, anh liền cười với Đinh Mộng Á.

Bởi vì anh nên mọi chuyện mới ầm ĩ lên. Đinh Mộng Á muốn ra ngoài xả giận cũng được, nhưng để bà giúp anh giải quyết thì Thị Cẩm Ngôn anh quá vô dụng rồi.

Thi Cẩm Ngôn đứng trước Đinh Mộng Á, đối mặt với Bạch Nguyệt.

Thấy Thi Cẩm Ngôn, hai mắt Bạch Nguyệt sáng lên, nhưng nghe lời nói của anh, cô ta không nhịn được hét lên: “Cẩm Ngôn, anh, anh có ý gì? Anh không muốn nhận đứa bé này sao?”