Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 161: Bác gái, xin bác tác thành

Kỳ thi đại học kết thúc, cô gọi cho Tư Chính Đình nhưng Đinh Mộng Á lại nghe máy thay, bà ấy đề nghị hai người nói chuyện.

Tuy lúc đó Trang Nại Nại rất lo lắng, nhưng vì tính cách cô như thế nên vẫn không sợ hãi, e ngại.

Cô cảm thấy cô là người con gái phù hợp với Tư Chính Đình nhất trên thế giới này, cô yêu Tư Chính Đình, điều đó có thể chiến thắng hết thảy trên đời.

Vì thế, dù trong lòng hết sức thấp thỏm, cô vẫn ngồi xe buýt đến nơi hẹn.

Đó là vào một buổi chiều, để tỏ lòng kính trọng đối phương, cô đã đã đến trước 10 phút trong thời tiết chói chang của mùa hè.

Khi ấy, cô mặc chiếc váy ca rô đắt tiền nhất trong số quần áo của cô, còn buộc tóc đuôi ngựa trông rất sáng sủa, cô muốn lấy lòng để Đinh Mộng Á thích mình, không ngăn cản bọn họ gặp nhau.

Ngồi trong quán cà phê, cô nghịch điện thoại chờ bà ấy đến.

Sau đó, Trang Nại Nại liền thấy mấy chiếc xe sang trọng đỗ bên ngoài qua cánh cửa thủy tinh, vài chiếc Audi mở đường, sau đó một chiếc xe MPV đỗ xịch lại ngay trước cửa quán.

Phô trương như thế, khiến tất cả mọi người trong quán đều nhìn ra.

Trong sự chú ý của bọn họ, một người bước xuống từ ghế phụ chạy ra sau mở cửa xe.

Đầu tiên là một đôi chân xuất hiện.

Đôi chân đó đi đôi giày gót nhọn, trên đó đính đầy kim cương sáng lấp lánh, phần mũi trong veo lấp lánh như làm bằng thủy tinh.

Sau đó, Đinh Mộng Á mặc một chiếc váy màu xanh da trời bước xuống xe.

Tuy đã hơn 40 tuổi, nhưng trông bà vẫn còn trẻ như một siêu sao.

Bà đeo kính râm, tóc uốn lọn, dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, cao quý khiến mọi người xung quanh thấy bà liền tự ti mặc cảm.

Tiếp đó vệ sĩ của bà đi đến đứng trước cửa, rồi có hai người đàn ông mặc đồ vest màu đen lập tức đi tới, cầm một chiếc khăn trải, nhanh chóng trải xuống phía trước bà.

Trong nháy mắt, khuôn mặt bà liền rực rỡ hẳn lên.

Lúc này Đinh Mộng Á mới đi tiếp, tiện tay tháo chiếc kính râm trị giá mấy chục nghìn nhân dân tệ xuống ném lên bàn, rồi mạnh mẽ ngồi xuống đối diện Trang Nại Nại.

Lúc đó Trang Nại Nại thật sự ngây người.

Dù biết nhà Tư Chính Đình có tiền, nhưng ở trường anh vẫn rất kín tiếng, còn sự phô trương của Đinh Mộng Á lúc này có khác gì hoàng đế cổ đại đâu?

Trang Nại Nại đứng phắt dậy, quên sạch những lời đã chuẩn bị sẵn, quên luôn cả chào hỏi.

Còn Đinh Mộng Á thì ngẩng đầu lên nhìn Trang Nại Nại: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?”

Giọng điệu kiêu căng để lộ vẻ khinh miệt.

Nhưng chỉ một câu nói như thế đã khiến Trang Nại Nại hoàn hồn.

Ánh mắt cô lập tức trở nên sắc bén!

Đã từng xem biết bao nhiêu bộ phim truyền hình máu chó như thế, cô đã nghĩ kĩ trước khi đến đây rồi, đối phương gặp cô rất có thể sẽ muốn vung tiền để cô rời xa Tư Chính Đình.

Nhưng lúc thật sự đối mặt nhau, nhất là khi mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm, Trang Nại Nại vẫn cảm thấy hết sức khó xử và xấu hổ.

Mặt cô đã hơi nóng bừng lên.

Nhưng đối phương càng như thế, bản tính chống đối của cô lại càng bị kích thích.

Cô lập tức ngẩng cao đầu rồi liền lớn tiếng nói những câu đã chuẩn bị sẵn: “Bác gái, chào bác, cháu là Trang Nại Nại, bạn học của Tư Chính Đình. Chúng cháu thích nhau, còn muốn cùng thi vào một trường đại học, sẽ mãi mãi ở bên nhau, vì thế, kính xin bác tác thành.”

Nói rồi, cô đứng dậy, đến bên cạnh khom người thật thấp với Đinh Mộng Á.

Tư thế không kiêu ngạo, cũng chẳng nịnh bợ, rất tự nhiên phóng khoáng.