Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1586: Giết cô ta! (3)

Cô ta nói tới đây, hai mắt liền đảo đảo: “Chỗ này nhiều phòng như thế mà anh tìm từng phòng biết đến bao giờ? Tôi thấy không bằng anh lấy cô ta làm con tin đi, ép Lâm Hi Nhi phải ra mặt!”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy cảm thấy đau nhói trong lòng.

Thường Hinh Dư này quá hèn hạ!

Hi vọng Diệu Đằng sẽ không làm như vậy!

Tư Tinh Ngọc nhìn Diều Đằng, sâu trong lòng cô vẫn mong Diêu Đẳng còn chút tình người cuối cùng, thế nhưng không ngờ ánh mắt đen láy của anh ta nhìn cô một cái rồi nói: “Tôi chuyên nghiệp hơn cô đấy!”

Một câu này khiến trái tim Tự Tĩnh Ngọc lạnh ngắt.

Cô cắn môi, Diêu Đằng cũng chẳng dám nhìn cô mà chỉ ra lệnh: “Xuống xe!”

Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy mỉa mai vô cùng. Cô vừa xuống xe đã bị Diệu Đằng túm lấy cánh tay, họng súng lạnh ngắt chĩa thẳng vào thái dương của cô.

Diệu Đằng bước về phía trước, nói: “Lâm Hi Nhi! Nghe đây, nếu như có còn không xuất hiện, tôi sẽ ra tay với Tư Tĩnh Ngọc!”

Một câu nói lạnh lùng này quanh quẩn trong cả tòa nhà.

Mắt Tư Tĩnh Ngọc đỏ lên, anh ta thực sự làm như vậy.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn xung quanh, nỗi lòng vừa phức tạp lại vừa giằng co.

Cô không muốn chết, trên người cô lúc này không chỉ có một mà tận ba sinh mệnh.

Tân Tân còn đang chờ cô cứu!

Thế nhưng cô cũng không muốn Lâm Hi Nhi đi ra, bởi vì đi ra rồi chỉ có một con đường chết!

Lâm Hi Nhi chết rồi liệu Diều Đằng có để cố sống không?

Tư Tĩnh Ngọc nắm chặt tay, sống lưng thẳng tắp, cô cắn môi, cả người run lên rồi một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lâm Hi Nhi! Không được phép xuất hiện!”

Dù cho có ba cái mạng thì sao, nhưng mạng người không phải là để đổi chác như vậy! Lâm Hi Nhi không có lý do gì mà phải chết oan uổng như thế!

Dứt lời, họng súng của Diều Đằng lại dí vào sát hơn. Tư Tĩnh Ngọc sợ đến run cả người, hai chân cố như muốn nhũn ra nhưng cô vẫn cố gắng thẳng lưng, ngay lúc cô đang định nói cái gì thì một giọng nói vang lên: “Thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của anh!”

Giọng nói này...

Tư Tĩnh Ngọc trầm mắt xuống, thấy Thi Cẩm Ngôn từ từ bước ra từ sau trụ đá bên cạnh. Cô cắn môi, nhìn anh bước từng bước tới.

So với Diêu Đằng, Thi Cẩm Ngôn có chút yếu thế hơn, tuy rằng hai người có chiều cao ngang nhau nhưng một người giống như một thư sinh hào hoa nho nhã, còn một người giống tướng quân chinh chiến nơi sa trường.

Thế nhưng khi đối mặt với Diều Đằng, trong mắt Thi Cẩm Ngôn chẳng hề có chút sợ hãi nào cả, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô rồi đi tới bên cạnh Diều Đằng.

Tư Tĩnh Ngọc ngơ ngác nhìn anh, trong lúc bất chợt cô cảm thấy sự tùy hứng của mình đã khiến Thi Cẩm Ngôn lâm vào cảnh này.

Thi Cẩm Ngôn và Lâm Hi Nhi không hề quen biết nhau, Thi Cẩm Ngôn cũng chẳng liên quan gì đến đám bọn họ, thế nhưng nếu không vì cứu Lâm Hi Nhi thì anh đã chẳng phải lái xe xông ra ngoài.