Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1566: Tình thế đảo ngược! (4)

Bạch Tưởng cau mày nhìn Lâm Hi Nhi, bất chợt không phản bác lại được. Cô cũng đã từng chú ý đến tiểu thuyết của Lâm Hi Nhi, thậm chí còn bảo trợ lý đọc, vì cô thật sự không muốn tốn thời gian vào đọc

những thứ đó. Nhưng dù sao thì trợ lý của cô cũng mới chỉ ít kinh nghiệm, không phát hiện được những điều này.

Bạch Tưởng cau mày, bỗng chốc không biết làm gì, chỉ đành giải thích: “Xin mọi người hiểu cho, thân chủ của tôi là một người mẹ, có bao nhiêu người mẹ sau khi sinh đã mắc phải chứng trầm cảm sau sinh? Nạn nhân ngoại tình, phản bội thân chủ của tôi là cú sốc rất lớn với cô ấy. Nhưng dù hiện thực có ác liệt đến thế nào, cô ấy cũng không thể phạm pháp được, nên chỉ có thể trút giận trong tiểu thuyết của mình. Chánh án, Thẩm phán, xin hai người hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu hai người phải chịu đựng chuyện như Lâm Hi Nhi, có thể tìm được một con đường để bày tỏ thì hai người liệu có cảm thấy những người kia phải chịu sự trừng phạt không?”

“Ai ở đây cũng từng thích chơi game giết người, chẳng lẽ trong hiện thực, mọi người đều thật sự muốn giết người sao? Truyện online hiện nay đã phát triển muôn màu muôn vẻ, nhưng ai dám nói có thể lấy một thứ online để đánh giá tính cách một người chứ?

“Chánh án, tôi hi vọng các ngài có thể ra một quyết sách hợp lý cho thân chủ của tôi. Hiện giờ chỉ có bằng chứng gián tiếp chứ không có bằng chứng trực tiếp. Thân chủ của tôi - Lâm Hi Nhi, còn có một đứa con gái một tuổi, hôm nay con bé tới đây vì đã mấy ngày rồi con bé chưa được gặp mẹ. Hơn nữa, chỉ khi Lâm Hi Nhi bị bắt mới buộc phải ngừng cho con bú. Xin mọi người nghĩ xem, nếu nạn nhân do thân chủ tội giết thì không nói làm gì, nhưng nếu không phải thì chẳng phải đã oan ức cho thân chủ của tôi sao?”

Cô nói những lời này xong, phía quan tòa ai nấy cũng cau mày.

Cuối cùng, kiểm sát viên đứng dậy, “Mặc dù vụ án này không có bằng chứng trực tiếp, nhưng tất cả đều chỉ ra rằng Lâm Hi Nhi là hung thủ giết người. Thứ nhất, vào thời gian nạn nhân tử vong thì không có ai đi qua con hẻm đó, chúng tôi không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào chứng tỏ có người đi qua đó cả. Tiếp đó, trên hung khí có dấu vân tay của bị cáo, chứng tỏ cô ta đã từng cầm cây gậy này. Tại sao cô ta phải cầm gậy? Chắc chắn lúc đó cô ta có xảy ra xung đột với nạn nhân! Chánh án, quả thật không ai tận mắt thấy cô ta hành động, vì bị cáo thật sự quá thông minh, biết tìm một góc chết, không ai chú ý tới. Nếu không phải do bị cáo thì chẳng lẽ là do nạn nhân tự chết sao? Trên đời này không tồn tại những thứ ảo tưởng đó. Vì thế, hung thủ giết người chỉ có thể là bị cáo!”

Nghe vậy, chánh án gật đầu, mấy chánh án lập tức quay ra bàn bạc với nhau.

Lúc bọn họ định tuyên bố gì đó, Bạch Tưởng bỗng ngẩng phắt lên nhìn quan tòa: “Chánh án, tôi xin phép được nghỉ giữa giờ!”

Chánh án xem đồng hồ, thấy kiểm sát viên cũng đồng ý thì cho phép nghỉ nửa tiếng.

Trong phòng dự thính, Trang Nại Nại, Tư Tĩnh Ngọc và Tô Ngạn Bân thấy thể thì vội vàng chạy đến phòng nghỉ, muốn nghe kết quả. Lúc bọn họ vừa đến thì thấy Bạch Tưởng đang nghiêm túc nói với Lâm Hi Nhi: “Bây giờ cô có hai con đường”