Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1542: Tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới (3)

Trên đường về bệnh viện, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được hỏi Diêu Đằng, “Sao anh lại tới đây?”

“Anh nghe nói em bán nhà, sợ em bị lừa nên qua xem sao?

Nghe vậy, Tư Tĩnh Ngọc hơi do dự, nhưng vẫn không nói gì cả, chỉ gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc họ về đến bệnh viện thì đã mười một giờ rồi.

Hai người rửa tay, chơi với Tân Tân một lúc. Đến 11h30, cơm Diều Đằng đặt đã được đưa đến. Tư Tĩnh Ngọc xếp bàn cho Tân Tân, đặt đồ ăn của thằng bé lên bàn. Ở bên kia, Diệu Đằng dọn đồ ăn của mình và Tư Tĩnh Ngọc lên bàn trà, rồi hai người cùng nhau ăn cơm.

Tân Tân nhìn đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn ra ngoài cửa.

Tư Tĩnh Ngọc thắc mắc hỏi thằng bé: “Tân Tân, sao con không ăn?”

Tân Tân chớp mắt, nhưng còn chưa kịp nói thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Thị Cẩm Ngôn bước vào. Đôi mắt Tân Tân sáng rực lên, thằng bé vẫy tay với Thị Cẩm Ngôn, “Ba ơi, mau vào đây!”

Thấy dáng vẻ vui mừng của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy trong lòng có cảm xúc gì đó là lạ, có hơi... ghen tị.

Nhưng cô lại nghĩ, dù gì Thi Cẩm Ngôn cũng đã sống với Tân Tân hai năm rồi, còn cố lại chỉ mới ở cạnh Tấn Tân một thời gian ngắn, nên lòng cô lại bình thường trở lại, đồng thời áy náy với Tân Tân, tự nhủ sau này nhất định phải bồi đắp tình cảm với thằng bé.

Thi Cẩm Ngôn vừa vào nhà đã thấy Tư Tĩnh Ngọc và Diều Đằng cùng ăn cơm. Cả hai đều cúi đầu nên khoảng cách mặt hai người rất gần, anh cau mày lại, thấy hơi khó chịu.

Nhưng nghĩ đến lời của Tư Tĩnh Ngọc, Thị Cẩm Ngôn đành nhìn về phía Tân Tân rồi hỏi: “Tân Tân, con đang ăn gì thế?”

Tân Tân nhìn đồ ăn ít muối ít dầu trên bàn, trả lời: “Canh rong biển, ba có muốn ăn không?”

“Canh rong biển không có dinh dưỡng. Ba mang canh nấm con thích ăn nhất đến này.”

Quả nhiên mắt Tân Tân sáng rực lên, “Thật sao ạ?”

Thị Cẩm Ngôn gật đầu, rồi lặng lẽ đổ bát canh rong biển kia đi, sau đó đặt canh mình đặt riêng xuống, múc cho Tân Tân một bát rồi nói, “Ba còn mang cả mì sợi con thích ăn nhất nữa”

Mắt Tân Tân lại sáng rực hơn nữa.

Thật ra ăn ngoài lâu rồi, Tân Tân quả thật rất nhớ mùi vị món ăn ba nấu.

Thị Cẩm Ngôn xách hộp mì lớn lên, Tân Tân ngẩn ra, “Ba, con không ăn hết.”

“Không sao, ba ăn với con.”

“Nhưng hai chúng ta cũng đâu ăn hết!”

“Ừm, cũng phải, không ăn hết thì đổ đi nhé?”

“Không được, món ăn ba nấu ngon nhất!”

Nói đến đây, thấy Thi Cẩm Ngôn nháy mắt, Tân Tân liền nhìn sang Tư Tĩnh Ngọc, mắt sáng rực, “Mẹ, mau qua ăn mì với con đi!”

Hiện tại Tư Tinh Ngọc đang ra sức đáp ứng các yêu cầu của đứa con trai cưng này nên dĩ nhiên sẽ không từ chối.