Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1533: Chúng ta là người một nhà. (4)

“Người làm mẹ không chỉ có trách nhiệm nuôi con mình khôn lớn, mà còn vào lúc con cần thì cho con ấm áp, lúc con bệnh thì chăm sóc con, lúc con làm sai thì phải dạy dỗ con, lúc con đi sai đường thì phải kéo con lại. Còn con, con không cần phải giữ kẽ với mẹ, muốn cái gì thì cứ nói”

Tân Tân cắn môi, “Nếu con không hiểu chuyện thì cô có tức giận không?”

Nghe Tân Tân hỏi thế, trong lòng Tư Tĩnh Ngọc lại thêm đau xót. Cô xoa đầu nó, nói: “Không đâu”

Cô vừa dứt lời, Tân Tân liền rụt tay lại, hình như bị giật mình.

Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục: “Mẹ là mẹ của con, dù mẹ có giận dữ với con thì mẹ cũng vẫn sẽ yêu thương con. Trong lòng của mẹ, con luôn ở vị trí quan trọng nhất. Đây chính là tình thân gia đình! Bởi vì con là người thân của ba mẹ, là con trai của ba mẹ, nên dù con có tốt hay xấu thì ba mẹ vẫn sẽ yêu thương con!”

Vẫn sẽ yêu thương con...

Tân Tân ngây ngẩn cả người.

Nó do dự một chút, mới hỏi: “Thật sao?”

Sau khi đến nơi này, bà ngoại có đến thăm nó mấy lần. Mặc dù bà ngoại đối xử tốt với nó, nhưng nó cũng không dám nói ra những lời trong lòng. Hôm nay gặp được cô, nó vốn định lấy lòng cô, không ngờ cô lại nói những lời này với nó.

“Đối với mẹ, con thật sự có thể đòi hỏi bất cứ điều gì sao?” Tân Tân hỏi.

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, “Đúng vậy”

Tân Tân nhìn cô, vẻ mặt do dự, muốn nói nhưng lại không dám mở lời.

Tư Tĩnh Ngọc cổ vũ nó: “Con muốn nói gì với mẹ?”

Tân Tân cắn môi, “Mẹ, con nói rồi, mẹ thật sự sẽ không tức giận sao?”

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Không đâu.”

Tân Tân dè dặt nói: “Con có thể gọi điện thoại cho ba không?”

Nghe nó hỏi, Tư Tinh Ngọc sững sờ.

Thấy cô như thế, Tân Tân lắc đầu: “Con không gọi đâu, cô đừng giận...” Tư Tĩnh Ngọc hoàn hồn lại, có chút dở khóc dở cười. Cô đưa điện thoại cho Tân Tần, “Có thể chứ?”

Tân Tân không ngờ mộng đẹp sẽ thành sự thật, nó cầm điện thoại ngẩn ra.

Tư Tĩnh Ngọc xoa đầu nó, “Gọi đi!”

Tân Tân nhếch miệng cười với Tư Tĩnh Ngọc, “Mẹ thật tốt!”

Nghe một tiếng “mẹ” Tư Tĩnh Ngọc vô cùng xúc động.

Tân Tân bị Bạch Nguyệt dạy hự, nhưng không sao cả, cô sẽ uốn nắn lại nó. Dù cô phải cố gắng cả đời thì cô cũng muốn bù đắp cho đứa con trai này, để cho nó biết sự ấm áp của gia đình, để cho nó hiểu được tầm quan trọng của người thân.

Tân Tân gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Tân Tân hưng phấn gọi: “Ba ơi!”

Lúc này Thi Cẩm Ngôn đang ở sân bay Lệ Giang. Thấy có cuộc gọi đến, anh tưởng là Tư Tĩnh Ngọc gọi, không ngờ lại nghe tiếng của Tân Tân.

“Tân Tân?”

“Là con đây, con nhớ ba!”

“Con đang ở đâu?”

“Con ở bệnh viện, có mẹ nữa!”

Giọng điệu hạnh phúc của Tân Tân khiến Thị Cẩm Ngôn nở nụ cười, “Con hỏi mẹ xem, ba có thể đến thăm con không?”

Tân Tân nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, hỏi: “Mẹ, ba có thể đến thăm chúng ta không?”