Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1527: Hành trình ba người (4)

Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, hỏi lại với giọng điệu khó tin: “Cô nói cái gì?”

Tiếp tân sợ cô đóng cửa nên lập tức nắm lấy tay cô, “Tôi nói thật, anh ta vào ở từ sáng sớm, nói là chồng trước của cô. Hôm nay anh ta đi theo cô cả một ngày. Cô mau đi xem đi, anh ta sốt cao lắm rồi!”

Tư Tĩnh Ngọc giật tay lại, đi theo tiếp tấn ra ngoài.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Diêu Đằng: “Tĩnh Ngọc!”

Tư Tĩnh Ngọc quay đầu lại, thấy Diêu Đằng đi tới, “Đã khuya lắm rồi, để anh đi cùng em, chẳng may có kẻ xấu thì sao?”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.

Hai người theo tiếp tân sang biệt thự cách vách, xe cấp cứu cũng đã tới.

Tư Tinh Ngọc còn chưa đi vào trong, đã thấy Thị Cẩm Ngôn nằm trên cáng cứu thương, được người ta khiêng ra ngoài.

Tư Tĩnh Ngọc ngây người nhìn người đàn ông nằm trên cáng. Anh nhắm mắt, mặt mũi đỏ bừng, liên tục lẩm bẩm gì đó.

Y tá mở rộng cửa xe, đặt Thi Cẩm Ngôn lên xe cấp cứu, vừa định đóng cửa lại thì thấy Tư Tĩnh Ngọc bước lên. Sau đó, cổ tay của cô bị Diêu Đằng kéo lại.

Diêu Đằng nói: “Tĩnh Ngọc, em đã hứa với anh là sau này không xen vào chuyện của anh ta nữa”

Lòng Tư Tĩnh Ngọc chợt thắt lại, cô ngẩng đầu nhìn Diều Đằng, “Xin lỗi, e rằng em phải thất hứa với anh rồi”

Cô yêu người đàn ông này, yêu trọn mười năm. Làm sao cô có thể bỏ mặc anh nằm viện nơi đất khách quê người được:

Tư Tĩnh Ngọc giật tay lại, nói gì đó với y tá, rồi theo lên xe.

Diều Đằng đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn xe cấp cứu đi xa dần.

Đèn đường tự động tắt, bóng tối bao trùm lên toàn thân, khiến anh cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Diều Đằng cười khổ, anh vốn cho rằng hành trình này sẽ là nơi bắt đầu của hai người bọn họ. Nhưng ngay từ đầu, hành trình này chỉ có một mình cố. Khó lắm anh mới chen vào được thì lúc này lại biến thành cuộc hành trình ba người.

Anh cúi đầu xuống, ánh đèn lúc sáng lúc tối, giống như tâm trạng thất thường của anh.

*

**

Trong bệnh viện, Thị Cẩm Ngôn được điều trị bằng cách giảm nhiệt vật lý khẩn cấp, sau đó đẩy sang phòng bệnh bên cạnh truyền nước. Khoảng hai ba tiếng sau, nhiệt độ cơ thể anh giảm xuống mức bình thường.

Y tá đi tới nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi giày vò như thế. Đã mấy đêm anh ta không ngủ rồi hả? Hình như đã lâu rồi anh ta không ăn gì, dạ dày hoàn toàn trống rỗng. Lần này bệnh nặng lắm rồi, cần phải chú ý nghỉ ngơi”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.

Y tá đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc đứng nhìn Thị Cẩm Ngôn.

Anh vừa hạ sốt, không còn khó chịu nhiều nữa, nhưng cơ thể của anh vẫn còn rất yếu.

“Tĩnh Ngọc, tĩnh Ngọc..”

Tư Tĩnh Ngọc bước lại nắm tay anh, “Em ở đây”

Thi Cẩm Ngôn nắm chặt tay cô, lẩm bẩm: “Tĩnh Ngọc, tha thứ cho anh, Tĩnh Ngọc, Tân Tân là con trai của chúng ta!”