Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 152: Tư chính đình, xin anh đồng ý với em đi!

Sau khi đại hội thể dục thể thao thông báo thời gian thi đấu, Trang Nại Nại cười tủm tỉm chạy tót vào phòng học, nói cho anh biết chuyện này. Cô vốn cảm thấy tiền trảm hậu trấu như vậy thì chắc chắn anh sẽ không có cách gì nữa, nhưng không ngờ anh lại bình thản nhìn cô nói: “Tôi không có hứng thú.”

Trang Nại Nại: “...”

“Nhưng mà…”

Cô còn chưa nói xong, Tư Chính Đình đã đứng dậy, đi ra ngoài.

Trang Nại Nại hấp tấp đi theo sau lưng anh: “Tư Chính Đình, mình đã đăng ký cho cậu rồi, bây giờ không sửa lại được nữa.”

Tư Chính Đình vẫn nhìn thẳng: “Liên quan gì đến tôi?”

Trang Nại Nại: “...”

Cái tính nhanh mồm nhanh miệng của Trang Nại Nại chỉ chĩa hết vào người khác, chứ chẳng nói được câu gì kích động với anh.

Cô đi theo sau mông anh, trong lòng tự hỏi phải làm thế nào để thuyết phục anh.

Nhưng đi được một lúc, người phía trước bỗng dừng lại.

Trang Nại Nại vui mừng: “Tư Chính Đình, cậu đồng ý rồi sao?”

Tư Chính Đình quay đầu lại nhìn cô: “Cậu chắc chắn là vẫn muốn tiếp tục đi theo tôi?”

Trang Nại Nại liền nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ra cô đã đi theo anh tới cửa WC nam rồi.

Trang Nại Nại xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn vẻ cười cợt của những bạn nam xung quanh, ôm mặt chạy biến.

Đến lúc Tư Chính Đình giải quyết nhu cầu xong đi ra, Trang Nại Nại lại tò tò theo sau mông anh: “Tư Chính Đình, mình nói cho cậu biết, nếu cậu không đồng ý với mình thì trừ những lúc cậu đi vệ sinh và đi ngủ ra, còn lại mình sẽ quấn lấy cậu!”

Trang Nại Nại nói được làm được, chỉ cần tan học là cô lại chạy đến cạnh Tư Chính Đình.

“Tư Chính Đình, đồng ý với mình đi~ Xin cậu đấy!”

“Tư Chính Đình, vận động có lợi cho sức khỏe, sinh mạng phụ thuộc vào vận động, cậu đồng ý với mình đi!”

“Tư Chính Đình! Nếu cậu không đồng ý với mình… mình… mình… mình sẽ… khóc cho cậu xem!”

“...”

Bất kể là nhỏ nhẹ nhờ vả hay uy hiếp dụ dỗ, Tư Chính Đình vẫn không đáp lại.

Thấy càng ngày càng gần thời gian tổ chức đại hội thể dục thể thao, Trang Nại Nại càng nóng ruột muốn chết.

Nếu đến lúc đó mà vắng mặt trong cuộc thi chạy cự li dài 1500m, có lẽ lớp bọn họ sẽ trở thành trò cười cho cả trường mất.

Nhưng Tư Chính Đình là người thanh cao như thế, hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến vinh dự của lớp.

Với lại!

Việc chạy cự li dài rất cần thể lực, với cái dáng vẻ gầy tong teo của Tư Chính Đình có thể chạy được thật sao?

Thể dục giữa giờ, cả nhóm này đều không đi.

Buổi chiều được ra chơi 20 phút, Trang Nại Nại muốn kéo Tư Chính Đình đi tập chạy vài vòng vào lúc đó, nhưng dù làm cách nào, Tư Chính Đình vẫn khăng khăng không đồng ý.

Trang Nại Nại cứ sống trong lo lắng mãi như thế, cuối cùng cũng đến đại hội thể dục thể thao.

Đại hội rất đông vui, Trang Nại Nại sắp xếp bạn học trong sân tập xong, lại nhờ lớp trưởng lên trông giúp, rồi rút một thanh chocolate trốn giáo viên chạy đi.

Tư Chính Đình quả nhiên đang nghe bài học qua Walkman ở trong lớp.

Trang Nại Nại chìa chocolate tới: “Tư Chính Đình, ăn cái này đi.”

Tư Chính Đình chẳng buồn ngước lên nhìn, Trang Nại Nại bèn đặt chocolate xuống bàn trước mặt anh: “Mình nói nè, chỉ có mỗi vận động viên lớp chúng ta mới có thứ này đấy, cậu đã muốn chocolate của mình thì phải tham gia chạy cự li dài đấy nhé~”

Tư Chính Đình coi cô như không khí, đúng lúc đó, nhóm Tô Ngạn Bân cũng đến gọi anh: “Này, Đình Lão Đại, đi thôi!”

Tư Chính Đình đứng lên đi cùng họ.

Lúc này, giọng nói trong loa phát thanh đã bắt đầu thông báo: “Tiếp theo là thi chạy cự li dài 800m, mời các tuyển thủ tham gia hạng mục này về vị trí dự thi!”

Trang Nại Nại nghe thấy vậy liền phát hoảng!

Phải biết rằng sau 800 chính là 1500m đấy!