Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1501: Hành hạ bạch nguyệt (8)

Bởi vì đã lớn tuổi nên khi tức giận bà có chút khó thở, đành phải đứng tại chỗ há to miệng hít thở.

Nghe Bạch Nguyệt sai sử, mẹ Thi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ta với ánh mắt sắc bén.

Bạch Nguyệt hồn nhiên không cảm giác được, mà dù có cảm giác được thì cô ta cũng không để ý. Ngày nào bị cô ta sai, vẻ mặt mẹ Thi cũng khó coi như thế.

Cô ta bĩu môi, đặt hai tay lên bụng, “Này, tôi nói bà đấy, không nghe sao? Rót cho tôi cốc nước! Trái cây gì mà ngọt thế!”

Nói đến đây, cô ta nhíu mày nhìn mẹ Thi, “Bà thở cái gì mà thở? Lúc rót nước cho tôi phải ngậm miệng lại, chẳng may nước bọt của bà bắn vào cốc nước... chậc chậc, chỉ nghĩ thôi là thấy buồn nôn rồi”

Dứt lời, cô ta lấy tăm ghim một miếng dưa hấu, bỏ vào miệng ăn.

Mẹ Thi tức giận thở phì phò, nói không ra lời. Bà nhìn sang máy nước uống, cẩm ly nước Bạch Nguyệt vừa uống đi rót nước nóng.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, mắng: “Sao bà ngu quá vậy? Rót nước nhiều lần rồi mà còn chưa biết rót. Rót nước lạnh, rồi rót nước nóng. B rót toàn nước nóng, muốn bỏng chết tôi hả? Tôi nói bà đấy, có nghe không?”

Mẹ Thi tức giận đến mức run tay, nước nóng tràn ra mép ly, chảy xuống tay bà, nhưng bà lại không hề thấy đau.

Phẫn nộ, kìm nén, còn có uất ức, toàn bộ ập lên người Bạch Nguyệt. Bà bước lên, cười lạnh, “Muốn uống nước hả? Được, tạo cho mày uống, cho mày uống!”

Dứt lời, bà tạt ly nước nóng lên người Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt giơ tay lên che mặt theo bản năng, cảm giác đau rát từ trên cánh tay lan xuống toàn thân, khiến cô ta nhảy dựng lên.

Sau đó, cô ta kinh ngạc nhìn mẹ Thi, khoảng mấy giây sau mới hoàn hồn, hét lên: “Bà điên rồi à? Bà điên rồi!”

Bạch Nguyệt đau đến mức đúng không vững, cái loại đau đớn như kim châm muối xát này làm cô ta không biết để tay chân vào đâu để giảm bớt.

Bạch Nguyệt vọt vào phòng vệ sinh, cầm vòi sen phun nước lên người mình.

Mẹ Thi tạt nước nóng trúng cánh tay của Bạch Nguyệt trước rồi mới chảy xuống người, nên cánh tay của cô ta là bộ phận bị bỏng nặng nhất.

Cô ta vén quần áo lên, phun nước lạnh lên từng mảng đỏ, trên cánh tay bắt đầu nổi bọng nước.

Lúc này cô ta không còn đau rát nữa, nhưng chỉ cần tắt nước thì sẽ đau ứa nước mắt.

Lúc Bạch Nguyệt đang phun nước lên cánh tay, mẹ Thi nổi giận đùng đùng lao vào.

Bạch Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên cảm thấy sợ đến vậy.

Cô ta đột nhiên hét với ra ngoài: “Cứu mạng!”