Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1491: Hạnh phúc của cô, sự bơ vơ nơi anh (8)

Mẹ Thi khó hiểu nhìn Tân Tân.

Tân Tân ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt: “Bà nội, cháu không nên lợi dụng bà đi cầu xin cô, cháu sai rồi! Cô không về nữa là vì ghét Tân Tân rồi sao? Cho nên mới không thích ba nữa?”

Mấy ngày nay Tân Tân nín nhịn rất lâu, tâm trạng rơi vào sợ hãi cực độ nhưng không dám nói ra, sợ ba cũng ghét mình. Nhưng đến giờ nó đã không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi, thút thít nói: “Bà nội! Bà bảo cô cháu không cần em để được cứu nữa, bảo cô về đi! Hu hu hu, cháu sai rồi, cháu không cần em đâu, cháu muốn cô... cháu muốn ba...”

Mẹ Thi nghe vậy cũng không nhịn nổi cảm giác chua xót trong lòng, bà tiến lên ôm lấy đầu Tân Tân vào lòng, một tay đè lên trái tim của mình.

Bà khóc, nói: “Cháu muốn mệnh của bà già này rồi...”

Bà muốn khóc thật to nhưng lại không dám, sợ con trai thấy sẽ cảm thấy mình phiền phức.

Nhưng mà tiếng khóc của một già một trẻ vẫn truyền vào tai Thi Cẩm Ngôn. Bàn tay đang xúc cơm của anh khựng lại giữa không trung.

Một lúc sau anh mới rũ mắt, thở dài.

Tại sao phải đi đến bước đường này cơ chứ?

Nếu chỉ có mẹ Thi thì anh còn lo liệu được, thậm chí còn có thể để ba mẹ Thi về quê, thế nhưng có sự tồn tại của Tân Tân thì anh vĩnh viễn không có cách nào toàn tâm toàn ý với Tư Tĩnh Ngọc được.

Không phải không phải, không thể nghĩ như vậy!

Nếu nghĩ thế anh sẽ không kìm lòng được mà oán hận Tân Tân.

Anh lắc đầu, cố gắng vứt những suy nghĩ này ra khỏi đầu, chuyện đến nước này đã không còn đường lại nữa. Sự tồn tại của Tân Tân khiến anh và Tư Tĩnh Ngọc đi vào ngõ cụt. Đừng oán trời cũng đừng trách đất, muốn trách hãy tự trách chính mình không đủ kiên quyết!

Thi Cẩm Ngôn cúi đầu ăn sạch cơm, một lát sau tiếng khóc cũng ngừng lại.

Anh nhìn qua cửa sổ thấy Tân Tân khóc mệt đã ngủ rồi.

Mẹ Thi ở lại trong phòng một lát mới đi ra. Bà thu dọn cặp lồng cơm của Thi Cẩm Ngôn, chần chừ một chút rồi nói: “Cẩm Ngôn, con có rảnh thì khuyên nhủ Tân Tân một chút, hiện tại áp lực tâm lí của thằng bé rất lớn, như vậy không tốt cho bệnh tình của nó.”

Thi Cẩm Ngôn nhớ đến tiếng khóc vừa rồi, rốt cuộc vẫn gật đầu, “vâng” một tiếng.

Đây là từ đầu tiên mà Thi Cẩm Ngôn nói với mẹ mình trong suốt nửa tháng qua.

Mẹ Thi mừng như điên, hưng phấn ngẩng đầu nhìn con trai rồi do dự rất lâu: “Cẩm Ngôn, Bạch Nguyệt muốn gặp con, con có thể đi thăm cô ta không?”

Vừa dứt lời, thấy ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn liếc tới, bà lập tức ngậm miệng lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Mãi đến khi bà đi hẳn rồi, Thi Cẩm Ngôn mới thu lại ánh mắt của mình.

Bạch Nguyệt...

Thi Cẩm Ngôn rũ mắt, che đi sự chán ghét trong đó.

Công việc đã xong nên hiện tại anh khá rảnh. Thi Cẩm Ngôn bỗng cảm thấy rất rất nhớ Tư Tĩnh Ngọc, anh nhìn laptop đang đặt trước mặt một chút rồi mở QQ ra. Sau khi mở ra, anh không để ý thấy đang ở tài khoản nào mà bấm đăng nhập luôn.