Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1488: Hạnh phúc của cô, sự bơ vơ nơi anh (5)

Trang Nại Nại tức giận siết chặt tay, chỉ hận không thể đấm cho Thi Cẩm Ngôn mấy cái!

Cô xoay người, quả nhiên thấy sắc mặt đen sì của Tư Chính Đình, anh đến ranh giới của sự giận dữ rồi.

Một câu của Diêu Đằng đã đẩy mẫu thuẫn này trở nên gay gắt, anh tức giận nắm tay, lớn tiếng nói: “Lúc trước Thi Cẩm Ngôn luôn nói không đồng ý, thế nhưng chân trước vừa ly hôn với Tĩnh Ngọc thì chân sau đã đi thụ tinh nhân tạo, xem ra lời từ chối trước kia đều là vờ vịt! Nếu như đúng là do ép buộc thì sao lại vội vàng như vậy?”

“Rầm!” Tư Chính Đình thở hổn hển đập vào ghế sofa, cả người bốc lên lửa giận rồi hùng hổ bước ra cửa: “Để tôi đi hỏi xem, anh ta có để nhà họ Tư này vào mắt hay không?”

Trang Nại Nại đuổi theo, thế nhưng cô chợt quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Đinh Mộng Á trắng bệnh, cô lập tức hô lớn: “Mẹ!”

Sau đó vội vàng lao về phía bà, thế nhưng Đinh Mộng Á chỉ chớp mắt một cái đã nghiêng người ngã xuống đất.

“Mẹ!” “Mộng Á!” “Bác gái!”...

Đám người hô lên rồi vội vàng đỡ Đinh Mộng Á nằm thẳng xuống đất.

Trang Nại Nại nhanh chóng lấy thuốc ra rồi lập tức nhét vào miệng của Đinh Mộng Á, Tư Chính Đình nhanh tay bấm gọi cấp cứu.

Đinh Mộng Á do quá giận dữ khiến huyết áp tăng vọt, sau khi nhập viện phải dùng biện pháp giảm huyết áp khẩn cấp mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, bà kéo tay Tư Chính Đình, nói: “Chính Đình, nhà họ Tư không cần người con rể như vậy!”

Dù cho biết rõ chuyện Thi Cẩm Ngôn vội vàng để Bạch Nguyệt mang thai là vì thời gian không còn nhiều nữa, thế nhưng sâu trong lòng bà vẫn không tha thứ được.

Người con rể như vậy... không có cũng được!

Tư Chính Đình nghe vậy, trong mắt lập tức ánh lên vẻ tàn độc, anh gật đầu: “Con biết rồi!”

***

Thi Cẩm Ngôn hoàn toàn không hay biết về tình hình nhà họ Tư lúc này.

Ba ngày sau, trứng được thụ tinh phát triển thành công, được cấy vào cơ thể Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát, mười ngày sau kiểm tra máu là biết được có thành công hay không. Sức khỏe của Bạch Nguyệt khá tốt cho nên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Mấy ngày nay dù Thi Cẩm Ngôn chưa từng đến bệnh viện nhưng mẹ Thi lại thỉnh thoảng đưa cơm, đưa canh tới, bà lo lắng nhìn cái bụng của Bạch Nguyệt, chỉ hận nó không thể lập tức to lên, hai ngày sau đứa bé được sinh ra rồi dùng nó để cứu Tân Tân.

Trứng đã được cấy vào tử cung cho nên Bạch Nguyệt lại càng tỏ vẻ già mồm hơn. Cô ta nằm lì trên giường không dám đi lại, chỉ sợ cái thai có vấn đề gì. Bạch Nguyệt cười lạnh nhìn mẹ Thi đặt canh gà xuống trước mặt mình, cô ta đẩy canh ra rồi hất hàm nói: “Bác gái, ba ngày liên tục tôi phải ăn canh gà rồi, bà nghĩ tôi ăn được nữa chắc?”

Mẹ Thi nghe vậy liền nhíu máy, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô...”

Còn chưa kịp nói dứt lời thì Bạch Nguyệt đã đặt tay lên bụng mình, tiếp đó là nhìn mẹ Thi bằng ánh mắt khiêu khích.

Mẹ Thi nhìn nhìn rồi nghẹn họng, chỉ có thể nén giận nói: “Cô muốn ăn cái gì?”