Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1470: Cô đã từng có con! (7)

Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng ánh mắt mỉa mai của anh vẫn khiến cả người Bạch Nguyệt phát run lên, cô ta như hiểu anh muốn nói rằng: “Dù cô có tìm mọi cách để gài bẫy tôi thì tôi cũng quyết không đồng ý!”

Dù là vì tính mạng của con anh, thì anh cũng không đồng ý!

Tim Bạch Nguyệt như bị vô số cây kim đâm vào, đau đến nỗi mắt cô ta cay xè.

Lúc này, nhóm cảnh sát cũng hỏi, “Ngài Thi, vậy bây giờ…”

“Có người cưỡng hiếp mà chẳng lẽ không phạm pháp sao? Luật pháp nước ta không quản chuyện này?” Thi Cẩm Ngôn nghiêm mặt nói.

Cảnh sát lập tức cười xòa: “Đương nhiên là có rồi, đây là hành vi trái pháp luật!”

Cảnh sát đành đến chỗ Bạch Nguyệt, chìa tay ra với cô ta: “Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Đám phóng viên chụp ảnh liên tục. Bạch Nguyệt cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo, lõa thể đứng trước mặt bọn họ.

Cô ta muốn cưỡng hiếp Thi Cẩm Ngôn nhưng không thành.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện tin tức này bị đăng lên mạng, nghĩ đến những lời chế nhạo mà mọi người chĩa vào mình, Bạch Nguyệt đã thấy mặt bỏng rát như bị ai tát một cú nảy lửa.

Vẻ mặt cô ta dần trở nên kiên quyết, hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Anh thật sự không cứu Tân Tân?”

Thi Cẩm Ngôn nheo mắt lại, thái độ khinh thường.

Bà Thi đột nhiên khóc toáng lên: “Cháu của tôi! Sao cháu số khổ như vậy, có một người cha độc ác đến thế!”

Bà đấm ngực mình, ngồi bệt dưới đất mà khóc ầm ĩ.

Thấy thế, vẻ mặt của Thi Cẩm Ngôn trở nên hết sức xấu hổ.

Lúc này, Bạch Nguyệt cũng khóc òa lên: “Bác gái! Bác đừng khóc! Bác không sai! So với việc chờ đợi tủy trùng chẳng biết bao giờ mới xuất hiện, bác chọn như thế là đúng! Bây giờ chúng ta không làm công tác chuẩn bị, đợi đến khi không tìm được tủy trùng thì không kịp nữa rồi! Tân Tân chỉ còn sống được tám, chín tháng nữa thôi! Sinh một đứa trẻ cũng mất chín tháng rồi! Một tháng sau thì mọi chuyện đều đã muộn rồi! Có trách thì phải trách Tân Tân có một người cha quá độc ác. Có trách thì phải trách thủ đoạn của chúng ta chưa đủ, trách chúng ta không ác bằng anh ấy, hu hu!”

Nghe thấy thế, trong mắt Thi Cẩm Ngôn chợt hiện vẻ ác liệt.

Lời lẽ của cô ta rất kích động, nhất là với người mẹ vẫn một lòng muốn cháu trai mình sốt sót của anh…

Anh cau chặt mày, quay sang nói với cảnh sát, “Nếu còn không đưa người đi, để cô ta làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người bệnh, tôi sẽ tố cáo các anh làm việc không hiệu quả!”

Hai cảnh sát nghe thấy thế thì vội lôi Bạch Nguyệt ra ngoài.

Lúc này, Thi Cẩm Ngôn cũng vội vàng đến chỗ bà Thi, muốn xoa dịu bà.

Nhưng rốt cuộc thì vẫn muộn!

Bà Thi cứ như nhớ ra điều gì vì lời nói của Bạch Nguyệt, đứng phắt dậy, thái độ hoàn toàn thay đổi.