Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1461: Ba, con sẽ chết sao? (16)

Cả con đường trở nên hỗn loạn, tiếng xe cộ phanh gấp liên tiếp. Hàng loạt tài xế hạ cửa sổ xe xuống chửi với theo Thi Cẩm Ngôn: “Có biết lái xe không thế hả? Đồ thần kinh!”

Nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn mặc kệ, chỉ nghĩ xem bây giờ Tư Tĩnh Ngọc đang ở đâu.

Nếu Đinh Mộng Á đã nói như vậy tức là đã tức giận đến đỉnh điểm rồi. Cũng phải, nếu tương lai con gái của anh bị đối xử như thế thì anh chắc chắn cũng sẽ nổi điên lên. Vậy có lẽ giờ này, Tư Tĩnh Ngọc đang ở chỗ Ms. Đinh và chú Lý chăng?

Nghĩ thế, anh lại đạp chân ga, nhưng đến biệt thự thì lại nghe báo lại rằng bà chủ và cô chủ vẫn chưa về nhà.

Vậy bọn họ đi đâu?

Thi Cẩm Ngôn nóng nảy, gọi điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc lần nữa.

***

Bệnh viện bà mẹ và trẻ em.

Tư Tĩnh Ngọc đã đi lấy kết quả xét nghiệm. Điện thoại của cô ở trong túi rung lên, Đinh Mộng Á cầm lên xem rồi liền bỏ lại vào túi, không thèm để ý đến nữa.

Bà đợi một lúc, thấy Tư Tĩnh Ngọc hoang mang cầm tờ kết quả xét nghiêm đi ra. Lòng Đinh Mộng Á giật nảy, bà thầm than trong lòng mấy lần câu “Xin đừng như tôi nghĩ”, rồi mau chóng lấy tờ kết quả trong tay Tư Tĩnh Ngọc để xem. Nhìn thấy kết quả trên đó, cả người bà không khỏi chao đảo.

Đúng là càng mong nó không xảy ra thì nó lại càng đến. Tư Tĩnh Ngọc mang thai rồi!

Đinh Mộng Á cau mày, cầm tay Tư Tĩnh Ngọc rồi hỏi một câu ngu ngốc: “Đứa trẻ này là con ai?”

Không phải bà chập mạch đâu, quả thật là Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc vừa quay lại chưa được bao lâu, kết quả trên tờ xét nghiệm này lại chỉ ra đứa bé đã được ít nhất một tháng rồi. Chẳng phải lúc đó Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đang ầm ĩ chuyện ly hôn sao?

Không đúng, một tháng trước chẳng phải là lúc bà tổ chức lễ cưới ở đảo Bali sao?

Nghĩ như vậy, Đinh Mộng Á lại không kìm được mà nghĩ đến hôm Thi Cẩm Ngôn và con bé cùng rơi xuống hang động kia, chẳng lẽ… ở trong hang động đó sao?

Đinh Mộng Á quay ngoắt sang nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy mặt cô đỏ bừng, giọng hơi mất tự nhiên: “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì đấy? Còn có thể là con ai được nữa?”

Lúc này, Đinh Mộng Á lại mong rằng đứa trẻ này là con của người khác.

Đinh Mộng Á nhìn xuống bụng Tư Tĩnh Ngọc rồi nói: “Tĩnh Ngọc, con nghe mẹ nói. Mẹ biết chuyện mẹ sắp nói với con cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mẹ vẫn phải nói. Không thể… giữ đứa bé này lại!”

“Mẹ!”

“Con nghe mẹ nói đã! Thi Cẩm Ngôn đã đối xử với con như vậy thì nhà họ Tư chúng ta sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa! Đã vậy thì đứa trẻ này sẽ là gánh nặng của con trong tương lai. Tĩnh Ngọc, mẹ không sợ con ly hôn, không sợ con sinh con rồi nhà mình không nuôi nổi. Nhưng con không hiểu, sinh một đứa trẻ ra tức là con phải có trách nhiệm với nó. Đứa trẻ này đến không đúng lúc. Con có từng nghĩ nếu sinh nó ra rồi, sau này nó sẽ phải chịu biết bao nhiêu lời chỉ trích không? Con có hiểu ý mẹ không? Không thể giữ đứa trẻ này lại được!”