Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1415: Thích hợp (9)

Thi Cẩm Ngôn bước lại ôm cô vào lòng, hỏi nhỏ bên tai cô: “Vì sao lại muốn lấy tủy? Có đau lắm không?”

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, một lúc sau mới nói: “Em chỉ muốn thử thôi, biết đâu lại phù hợp thì sao.”

Thi Cẩm Ngôn không biết phải diễn tả lòng mình như thế nào nữa, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng.

Mấy ngày tiếp theo, hai người thay phiên nhau chăm sóc Tân Tân. Bệnh của ba Thi đã ổn định, ông có thể tự chăm sóc bản thân mình, miệng không còn méo nhiều nữa, ít nhất có thể ăn được rồi, cũng có thể đi được một vài bước khi có y tá dìu. Nằm viện theo dõi thêm vài ngày là có thể xuất viện.

Mẹ Thi nhìn đồng hồ treo tường, oán giận với ba Thi: “Ông nhìn đi, ở trước mặt Tĩnh Ngọc, Cẩm Ngôn không ngẩng mặt lên được nữa.”

Ba Thi a a a vài tiếng, nghe kỹ thì có thể nghe ra ông nói: Bà lại nói bậy bạ gì đó?

Mẹ Thi mím môi, “Tôi bây giờ ở trước mặt bà thông gia hoàn toàn không ngóc đầu lên được. Còn nữa, ông xem ông bệnh đến mức này mà con dâu tốt của ông lại không thèm đến thăm. Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn một ngày chạy tới ba lần, hận không thể chuẩn bị đầy đủ ba bữa một ngày cho ông. Còn bây giờ thì sao?”

Ba Thi lại a a a, chỉ có mẹ Thi nghe hiểu: Bà đừng nói nhảm, chắc do nó sơ suất thôi.

Mẹ Thi hừ lạnh, “Đúng vậy, do nó sơ suất. Tôi đã ngầm nói, có khi còn nói thẳng, nhưng Cẩm Ngôn lại xem như không nghe thấy. Sau này chắc chắn gia đình của chúng ta sẽ loạn mất thôi.”

Bất cứ một người mẹ nào cũng hy vọng con trai mình có thể ngẩng cao đầu trước mặt con dâu, dù trước đây đã nói rõ nhưng trong lòng mẹ Thi vẫn cảm thấy khó chịu.

Mẹ Thi thở dài, “Nhưng bây giờ tôi không dám nói con dâu ông một câu nào. Hôm trước, tôi gọi điện thoại cho nó, hỏi nó bận việc lắm sao, nó trả lời tôi là đúng vậy, cũng không nói sẽ đến thăm ông. Tôi không dám nói chuyện lớn tiếng với nó, chỉ có thể khúm núm dặn dò nó nhớ giữ sức khỏe. Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó ra hồn, ba chồng nằm viện mà không biết vác mặt đến thăm một lần nào.”

Dứt lời, bà đứng lên hô: “Không giống xưa nữa rồi! Không còn giống xưa nữa rồi!”

Bà bưng thau nước đi ra ngoài, định sang phòng tắm giặt đồ cho ông chồng nhà bà. Nhưng vừa bước ra cửa thì thấy một người phụ nữ lấp ló bên ngoài.

Khuôn mặt bà sầm xuống, bởi vì người phụ nữ đó chính là Bạch Nguyệt.

Thấy mẹ Thi, hai mắt Bạch Nguyệt sáng lên, lập tức đi qua bên này. Mẹ Thi hừ lạnh, tiếp tục đi đến phòng tắm, mặc kệ Bạch Nguyệt đang theo sau, “Bác gái!”

Mẹ Thi quay đầu lại, “Ai là bác gái của cô? Cô cút đi cho tôi! Nếu không phải vì cô, ông nhà tôi liệu có phải nằm viện thế này không?”

Bạch Nguyệt đứng lại, cười nói: “Chẳng lẽ bác không tò mò con dâu bác đang làm gì mà nhiều ngày không tới thăm ba chồng mình à?”

Tuy mẹ Thi oán trách Tư Tĩnh Ngọc, nhưng khi nghe Bạch Nguyệt chỉ trích cô, bà cũng không thấy vui.