Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1387: Ngã bệnh (11)

Tiếng khóc của Bạch Nguyệt giống như viên đá ném vào mặt hồ, lập tức có tiếng chỉ trích cất lên: “Chậc chậc, không ngờ nhà họ Thi lại như vậy!”

“Bọn họ giấu kín thân phân của Tân Tân như vậy nhưng không ngờ mọi chuyện lại là thế này!”

“Sau này qua lại với bọn họ ít thôi, thật là quá đáng mà!”

“Chia rẽ mẹ con còn làm được nữa là!”

Một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ khiến mẹ Thi tức đến run cả người, bà chỉ vào Bạch Nguyệt: “Được, cô giỏi, cô giỏi lắm...”

Bà quay đầu nhìn chồng mình, nói: “Chúng ta về thôi, cứ mặc kệ cho cô ta quỳ ở đây!”

Bà còn định nói gì đó nữa nhưng thấy mắt ba Thi đảo một vòng, rồi đột nhiên ông ngã ra đất. Tuy rằng ba Thi ít nói nhưng người càng trầm thì tính tình càng nóng, không ngờ mặt mũi nhà bọn họ lại có thể ê chề đến như vậy. Cho nên những lời nói vừa rồi đã khiến ông tức đến nghẹn họng.

Mẹ Thi thấy tình cảnh như vậy, hai chân như nhũn ra, cả người ngơ ngác, bà khựng lại mấy giây rồi chợt khóc òa lên rồi nhào tới cạnh ba Thi: “Ông nó ơi! Ông nó ơi! Ông làm sao vậy? Ông mau tỉnh lại đi! Ông ơi! Ông ơi!”

“Ông ơi, ông nó không thể có chuyện gì được!”

**

Tư Tĩnh Ngọc với Thi Cẩm Ngôn đang đứng trên ban công nói chuyện phiếm, lúc thấy ba mẹ Thi xuống lầu còn cười cười. Nhưng khi thấy ba mẹ Thi đụng phải Bạch Nguyệt thì sắc mặt của Thi Cẩm Ngôn cũng Tư Tĩnh Ngọc lập tức thay rồi. Hai người liếc nhau rồi chẳng cần nói gì cũng hiểu ý lao nhanh ra bên ngoài.

Cuối cùng vẫn bị chậm một bước.

Thi Cẩm Ngôn đã nghe được tiếng mẹ mình từ xa, anh vội vàng chạy tới, đẩy đám người ra rồi vội vàng chen vào thì thấy ba mình té xỉu trên đất. Tư Tĩnh Ngọc cũng xông tới, thấy ba Thi nằm trên đất liền vội vàng gọi cấp cứu, sau khi báo địa chỉ rồi quay sang hô hoán với mọi người xung quanh: “Tránh ra! Mau tránh ra để ông ấy thở! Các người mau tránh ra!”

Những người xung quanh lùi lại, Thi Cẩm Ngôn quỳ một chân trên mặt đất, anh biết lúc này không thể di chuyển ba mình nên để để ông nằm yên.

Mẹ Thi vẫn đang gào khóc: “Ông nó ơi! Ông nó ơi! Đều do các người chọc tức ông ấy cả! Ông không được xảy ra chuyện gì, ông có làm sao thì tôi thế nào đây! Hu hu hu...”

Thi Cẩm Ngôn xác định mình không thể làm gì lúc này ngoài việc chờ đợi xe cứu thương đến, anh để ba Thi nằm đó rồi quay đầu nhìn đầu sỏ gây chuyên, đôi mắt như muốn phun ra lửa nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt.