Từ đó về sau, bà Thi liền hận Bạch Nguyệt thấu xương, không hề thích cô ta nữa. Nếu không phải Bạch Nguyệt dẫn Tân Tân về, e là bà còn chẳng cho cô ta bước chân vào nhà.
Nhưng dù sao bà Thi cũng là người trung thực, không biết nói dối. Nghe Bạch Nguyệt nói thế, bà hoảng hốt nói, “Cô gọi ai là mẹ hả? Ai là mẹ cô? Tôi không phải mẹ cô? Sao da mặt cô lại dày thế chứ? Bà thông gia, bà đừng nghe cô ta nói lung tung. Tôi… lúc ấy chẳng phải tôi bị mỡ heo che mắt rồi sao? Ai mà ngờ cô ta lại như thế. Cô ả này… cô ả này!”
Bạch Nguyệt tiếp tục quan sát Đinh Mộng Á, thấy vẻ mặt bà đã sa sầm đến đáng sợ thì lại càng khóc lóc kêu gào, đổ thêm dầu vào lửa: “Mẹ! Sao mẹ cũng như vậy? Chẳng phải trước đây mẹ còn nói muốn cho Tân Tân một mái nhà sao? Mẹ!”
Nói đến đây, cô ta liền không nói nữa, vì cô ta cảm thấy như thế là đủ rồi.
Sau đó, Bạch Nguyệt lại thấy Đinh Mộng Á hừ lạnh, vẻ mặt lạnh như băng, nhìn sang bà Thi. Ánh mát Bạch Nguyệt sáng lên, đúng, là như thế, tốt nhất là ra tay luôn đi.
Nhưng cô ta lại chợt nghe thấy Đinh Mộng Á nói: “Tôi nói này bà thông gia, mắt nhìn người của bà trước đây đúng là kém quá!”
Bạch Nguyệt nghe thấy thế liền ngây ra như phỗng.
Hả?
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng lệch lạc thế này?
Đinh Mộng Á là người thế nào chứ?
Lãnh đạo Đế Hào đi đến ngày hôm nay, mắt nhìn người của bà cực kỳ chuẩn!
Bạch Nguyệt này khóc sướt mướt, kể lể như thế, rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián.
Tại sao cô ta phải làm như vậy?
Còn chẳng phải là vì muốn phá hoại cuộc hôn nhân này sao?
Thật ra Đinh Mộng Á vẫn lo lắng chuyện Tân Tân. Lần này Thi Cẩm Ngôn mời bọn họ đến ăn cơm nhưng bà không định đến để bàn chuyện kết hôn, mà là vì bà cảm thấy mình phải nói thay con gái mấy lời về chuyện thằng bé.
Nhưng bây giờ, Đinh Mộng Á thật sự nổi giận rồi.
Nói với bà Thi thế xong, bà liền quay sang nhìn Bạch Nguyệt: “Tôi nói này cô Bạch, trước đây lúc học đại học thì cô nịnh nọt con gái tôi, đi theo như cái đuôi, lúc đó tôi đã nghĩ cô có ý đồ xấu rồi. Nhưng tôi nghĩ để Tĩnh Ngọc có một bài học cũng chẳng sao, nhưng bây giờ cô… có thể bỏ cái vẻ đắc ý kia đi rồi hãy diễn không? Cô cho rằng cô là diễn viên đoạt giải Oscar đấy à? Tôi cho cô hay, đã có cái khuôn mặt gian xảo thì đừng đóng vai ngây thơ, không giống đâu!”
“Còn nữa, chút đức hạnh này của cô vẫn còn kém cỏi lắm, không đủ dùng với chúng tôi!”
Bà nói xong thì mặt Bạch Nguyệt đã tái mét, đổi màu mấy lần, rồi cuối cùng đen sì, tức điên lên.
Từ bé đến lớn, cô ta chưa từng bị ai chửi mắng không hề nể tình như vậy!
Hơn nữa, khí thế của Đinh Mộng Á rất mạnh mẽ, cực kỳ có phong phạm, dọa cô ta sợ không nói được gì. Cô ta há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt lên lời.
Đinh Mộng Á quay sang nói với ông bà Thi: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, nói đến chuyện hôn lễ. Tạm thời chưa định ngày cụ thể, nhưng hôn lễ của con gái tôi phải tổ chức thật long trọng!”