Nói rồi, anh lại nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Tư Tĩnh Ngọc, cơn giận lại cuộn lên trong lòng.
Vất vả lắm anh mới theo đuổi được Tư Tĩnh Ngọc, dỗ dành cô đổi ý, vậy mà Bạch Nguyệt này lại đến nói láo cái gì?
Nếu không phải anh đã chuyển cổ phần công ty cho Tư Tĩnh Ngọc, chỉ e vừa rồi cô đã tin lời cô ta rồi.
Anh bèn chỉ vào Tư Tĩnh Ngọc rồi nghiêm khắc nói với Bạch Nguyệt: “Hiện tôi đã chuyển 50% cổ phần công ty Hoa Phổ cho Tĩnh Ngọc rồi.”
Bạch Nguyệt nghe anh nói thế thì nóng nảy đến nỗi giọng cũng the thé lên: “Anh điên rồi sao? Sao anh có thể cho cô ta cổ phần? Cô ta đã có nhiều tiền như thế rồi, đâu cần tiền của anh!”
Trông cô ta chẳng khác gì một con hề khiến Thi Cẩm Ngôn mất kiên nhẫn, “Bạch Nguyệt, tiền của tôi, cô có quyền gì can thiệp vào chuyện tôi xử lý thế nào?”
“Nhưng em là mẹ của con anh!”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy thì cười nhạt, “Chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả.”
Bạch Nguyệt nghẹn lời.
Thi Cẩm Ngôn cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc. Anh chợt cảm thấy Bạch Nguyệt này đúng là đồ dối trá, liệu có phải lúc anh không biết, cô ta đã bịa ra chuyện gì với Tĩnh Ngọc rồi không?
Anh sốt ruột nhìn Tư Tĩnh Ngọc, tiến lên cầm tay cô, “Tĩnh Ngọc, anh cảm thấy có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng. Từ lúc học đại học, người anh thích đã là em rồi. Anh không có bất cứ quan hệ nào với Bạch Nguyệt cả!”
Anh nói chắc nịch như thế khiến Tư Tĩnh Ngọc ngây ra.
Lúc ở hang động, anh cũng đã từng nói người anh thích vẫn luôn là cô. Lúc ấy đang trong tình huống cấp bách nên cô không hỏi rõ. Nhưng rõ ràng thời đại học, anh và Bạch Nguyệt là một đôi mà.
Cô khó hiểu nhìn Thi Cẩm Ngôn, nhưng lại chợt nghe Bạch Nguyệt gào lên: “Thi Cẩm Ngôn, sao anh có thể như thế?”
Cô ta lui ra sau, cứ như bị tổn thương nặng nề, hết nhìn Thi Cẩm Ngôn rồi lại nhìn Tư Tĩnh Ngọc.
Bọn họ nói chuyện hơi ồn ào nên mấy người trong phòng cũng nghe thấy. Lúc này, Đinh Mộng Á cũng mở cửa phòng ra, đứng ở đó.
Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đưa lưng về phía cửa ra vào nên không thấy họ. Nhưng Bạch Nguyệt lại đứng đối diện, trong mắt cô ta hiện vẻ độc ác. Sau đó, cô ta liền tỏ ra uất ức, nước mắt tuôn rơi, “Cẩm Ngôn, sao anh có thể như thế… Có phải vì anh kiêng kị nhà họ Tư, có phải vì gia cảnh em không quyền không thế, em từ quê ra, còn cô ta lại có gia cảnh giàu có, nên anh mới… Anh… anh không phải người như thế, không phải là người như thế! Thi Cẩm Ngôn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em đã sinh cho anh một đứa con trai cơ mà!”
Nói rồi, cô ta liền ôm đầu, nức nở cứ như bị vứt bỏ. Cô ta vừa khóc vừa nghĩ, bất kể thế nào thì hôm nay tôi cũng phải phá hoại bữa cơm này của các người!
Bà Đinh kia nghe thấy thế, chắc chắn cũng sẽ không cho Tư Tĩnh Ngọc lấy Thi Cẩm Ngôn nữa chứ?
Nghĩ vậy, cô ta lại càng tỏ ra uất ức hơn, khóc thút thít, nước mắt chảy ròng ròng, muốn xem trò hay.