Vì sự tồn tại của Tân Tân, e là sẽ khiến người không chấp nhận dù chỉ là một khuyết điểm nhỏ như Tư Tĩnh Ngọc sẽ đề nghị ly hôn với anh.
Về sau, quả nhiên Tĩnh Ngọc đã đòi ly hôn với anh thật.
Lúc mới được anh đón về nhà họ Thi, tính tình của Tân Tân rất xấu, động chút là mắng chửi, mở miệng toàn là lời lẽ thô tục, xem ra đã không được giáo dục tử tế. Nhưng sau khi anh nổi giận mấy lần, Tân Tân đã ngoan ngoãn hơn rồi. Thằng bé không còn nói năng ác độc, cũng bớt nói tục dần.
Rồi cũng đến một ngày, anh chỉ vừa cau mày một chút thì Tân Tân đã sợ sệt, e dè lấy lòng anh, khiến anh nhạy cảm phát hiện ra vấn đề. Tân Tân ở với Bạch Nguyệt đến năm ba tuổi, nhưng cô ta vẫn luôn bận kiếm tiền nên rất ít khi dạy dỗ thằng bé. Vì thế thằng bé mới học một đống thói hư tật xấu chỉ để khiến Bạch Nguyệt chú ý thằng bé hơn.
Tân Tân… dường như rất thiếu thốn tình cảm. Chỉ cần đối xử tốt với thằng bé một chút thôi là thằng bé đã rất vui sướng rồi. Một thằng bé còn nhỏ tuổi như thế mà lại có thể nhạy cảm phát hiện được cảm xúc của anh thay đổi. Phải biết rằng bao nhiêu năm qua, anh đã rèn luyện để mình không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngay cả ba mẹ anh đôi khi cũng không biết anh vui hay buồn. Nhưng Tân Tân lại có thể nhận ra tâm trạng của anh chỉ qua một hành động nhỏ nhặt.
Lúc đó, trong lòng Thi Cẩm Ngôn đã trào dâng một cảm giác không tên.
Anh vốn muốn mặc kệ Tân Tân, không để ý đến thằng bé, vứt thằng bé lại cho Bạch Nguyệt, cùng lắm thì mỗi tháng đưa cho cô ta một khoản tiền, hoặc là gộp lại đưa một lần luôn. Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy suy nghĩ đó của mình quá tàn nhẫn.
Dù vậy, anh vẫn không thay đổi ý định. Mãi về sau, có một lần anh dẫn Tân Tân đi ăn cơm. Lúc ăn, Tân Tân thỉnh thoảng lại nhìn anh, rồi chợt hỏi: “Ba, sau này con sẽ không bao giờ nói bậy nữa, ba có thể cho con sống chung với ba được không?”
Nói đến đây, thấy vẻ mặt Thi Cẩm Ngôn sa sầm, thằng bé lại cúi gằm mặt, tiếp tục nói, “Con… con cũng hứa là sẽ không nghịch ngợm gây sự nữa, không ức hiếp các bạn ở nhà trẻ nữa. Ba nói gì con cũng nghe theo hết, nhưng đừng bỏ mặc Tân Tân được không ạ?”
Đừng bỏ mặc Tân Tân được không?
Thi Cẩm Ngôn nghe mà cứng đờ cả người.
Trái tim vốn đã rèn luyện thành sắt đá, nguội lạnh, cuối cùng lại tan chảy vì một người không phải là Tư Tĩnh Ngọc.
Lúc đó anh đã mềm lòng, ôm lấy Tân Tân nói: “Tân Tân yên tâm, ba sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Tân Tân là đứa trẻ biết điều, bỏ qua những thói hư tật xấu, thằng bé là một đứa rất nhạy cảm, hơi tự ti, và không có cảm giác an toàn.
Đứa trẻ như vậy… anh thật sự không nỡ đưa nó đi.
Thi Cẩm Ngôn ngẩng lên nhìn Đinh Mộng Á, thấy bà nhìn mình chăm chú thì biết nếu hôm nay anh không cho bà một câu trả lời rõ ràng, e là bà sẽ không dễ bỏ qua cho anh.
Thấy Thi Cẩm Ngôn mãi không nói gì, Đinh Mộng Á lại từ từ cúi xuống, nhìn mấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên bàn họp, một lát sau mới nói: “Không phải tôi ghét bỏ đứa trẻ kia. Nhưng nếu cậu không chuẩn bị tâm lý thì cậu định sẽ làm thế nào? Sau này cậu không muốn để Tĩnh Ngọc mang thai sao?”
Thi Cẩm Ngôn ngẩng phắt lên, “Không, con vẫn muốn con của bọn con.”